Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 205 : Tiệc cưới
Ngày đăng: 16:47 18/04/20
Edit: Thanh Lê
Beta: Sakura
“Lại là Tứ Lang cái đồ quỷ sứ chán ghét.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu, hướng bên cạnh dịch chuyển một bước.
“Mạn Nhi, mẹ muội nói không cho muội chơi trên băng, sao muội lại đến đây.” Tứ Lang dừng lại, nói chuyện với Liên Mạn Nhi, con mắt lại liếc
về phía Ngũ Lang đang ôm xe băng.
Lục Lang chầm chậm đi lại đứng bên người Tứ Lang, nâng lên cánh tay,
dùng tay áo xoa xoa nước mũi, cũng nhìn xe băng của Ngũ Lang.
” Nếu không muốn ta đi cáo trạng, phải đem xe băng cho ta chơi một
lát.” Tứ Lang chỉ chỉ xe băng. Lúc Liên Mạn Nhi ở một mình một người hắn còn không dám trêu chọc, hiện tại ngoại trừ Liên Mạn Nhi còn có Ngũ
Lang, Tiểu Thất, cùng một cái nha đầu rất lớn xem có vẻ biết đánh nhau,
nếu không phải tự cho là bắt được nhược điểm của Liên Mạn Nhi, hắn ngoài việc nhìn xe băng chảy nước miếng cũng không dám đến đây.
Liên Mạn Nhi mắt trợn trắng, xe băng này nàng còn chưa chơi đâu, làm sao đưa cho Tứ Lang chơi được.
“Mẹ ta biết rõ ta ở đây rồi, ta theo giúp Thải Vân tỷ đến đấy.” Liên
Mạn Nhi lên tiếng, “Ca muốn cáo trạng, ca liền cáo đi. Ta mà sợ ca. Ca
nếu đi cáo ta, ta liền đi nói cho cô cô, lần trước nàng thêu cái khăn là ca nói thêu khó coi, còn giẫm một cước lên trên. Mẹ ta không đánh ta
nhưng chắc chắn cô cô sẽ đánh ca.”
Tứ Lang bộ dáng tức giận, cố ưỡn cái bụng cóc.
“Có gì giỏi giang đâu, Tiểu Lục, chúng ta đi.” Tứ Lang oán hận xoay người bại lui.
“Tứ ca.” Ngũ Lang gọi lại Tứ Lang, “Ca cùng Tiểu Lục muốn chơi xe
băng cũng được. Nhưng chúng ta đều muốn chơi, hai người phải xếp hàng.
Ta thay nhau chơi.”
Tứ Lang vừa nghe nói cho hắn chơi xe băng, lập tức liền quay lại.
Miệng cười toe toét, bất quá trong ánh mắt còn có chút hồ nghi.
“Tiểu Ngũ, đệ không phải là đùa ta đấy chứ.” Tứ Lang nói.
“Sao có thể.” Ngũ Lang nói.
Liên Mạn Nhi hướng Ngũ Lang nhìn thoáng qua, nghĩ thầm “Tại sao phải nói với Tứ Lang cái đồ quỷ sứ chán ghét.”
Ngũ Lang cười cười với Liên Mạn Nhi.
“Cho hắn chơi trong chốc lát cũng có sao đâu, tránh cho hắn về nhà
hướng mẹ cáo trạng.” Ngũ Lang tại bên tai Liên Mạn Nhi thấp giọng nói.
Liên Mạn Nhi nhìn sang Ngũ Lang không khỏi nở nụ cười. Tâm trí Ngũ
Lang so với bạn cùng lứa tuổi thành thục rất nhiều, từ lúc học viết chữ
Liên Mạn Nhi nghe thấy các nàng nói đến Trương Thải Vân, liền vụng
trộm nhô đầu ra nhìn quanh, đem hết thảy đều xem tại trong mắt, trong
lòng cười thầm. Triệu Tú Nga cùng chị dâu nàng, nhất định đều rất sợ hãi sẽ có cô em gái chồng đanh đá như Trương Thải Vân, nếu không cũng sẽ
không cố ý nghe ngóng.
Lại là một hồi tiếng pháo nổ, đến lúc khai tiệc. Liên Mạn Nhi đưa
Trương Thải Vân tới chỗ ngồi, cùng Vương thị một chỗ đã ngồi. Trương
Khánh Niên ngồi trên ghế nam khách ở Tiền viện. Trên bàn nam khách có
rượu, trên bàn nữ khách không có.
“Mạn Nhi, cùng ta ngồi a.” Vương thị cùng Trương Thải Vân liền để cho Liên Mạn Nhi cùng các nàng một chỗ ngồi ăn cơm.
Liên Mạn Nhi lắc đầu, Liên gia có một quy củ, nhà mình làm cỗ, người
trong nhà không thể ngồi vào bàn cỗ ăn. Rời khỏi bàn tiệc, Liên Mạn Nhi
quay thân tiến vào một phòng bên cạnh. Chu thị mang theo Liên Tú Nhi,
Liên Chi Nhi, Liên Đóa Nhi, Liên Nha Nhi đều ngồi trong phòng. Nhân thủ
làm cỗ đều đã đủ hết nhưng Liên Thủ Tín, Trương thị vẫn đi hỗ trợ chiếu
ứng, còn đám bé gái đều lưu trong phòng.
“Đi đâu về?” Chu thị gặp Liên Mạn Nhi tiến đến, liền hỏi, “Bên ngoài khai tiệc rồi hả? Đều ngồi đầy chưa?”
“Vừa khai tiệc, ngồi kín không sai biệt lắm.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Đưa ta đi xem một chút.” Chu thị liền xuống giường.
Liên Tú Nhi mấy đứa cũng đều xuống giường, đưa Chu thị đi ra khỏi
trong phòng, bàn tiệc cơ hồ đều ngồi đầy, chỉ còn có hai cái bàn trống
bên cạnh, bởi vì không có người ngồi nên cũng không mang thức ăn lên.
“Nhiều ra hai bàn cỗ.” Chu thị thấp giọng nói.
Một lát sau, chị dâu Triệu Tú Nga cùng hai con dâu, năm, sáu đứa trẻ
choai choai từ trong phòng đi ra, ngồi vào một bàn trống bên cạnh. Sau
đó liền gọi người tiếp khách, nhanh chóng đem một bàn này đồ ăn mang
lên.
Tại tiệc cưới, khách nhân bên phía tân nương tử gọi là tân thân. Đó
cũng xem như là một loại khách trọng yếu. Người tiếp khách thấy là chị
dâu tân nương, liền ứng, lập tức truyền lời cho phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên.
Mặt Chu thị bỗng chốc lạo xạo thoáng một phát rơi xuống.
“Một đám nhóc con liền chiếm một bàn, không quy không củ!”