Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 257 : Trồng rau
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Edit: Coraline
Beta: Ly Ly
Lỗ tiên sinh nhận nhận lễ bái của ba đưa trẻ nhưng lại trầm ngâm không trả lời. Liên Thủ Tín khẩn trương đến nỗi trán đều muốn đổ mồ hôi, hắn cảm thấy vì vừa rồi hắn nói không được tốt, quá thô thiển, nên đã làm hư mọi chuyện.
Bất luận như thế nào đều phải tìm cách
làm cho mọi chuyện tốt đẹp, gặp được danh sư không phải là dễ, đây quả
thật là cơ hội ngàn năm khó gặp cuả bọn nhỏ, Liên Thủ Tín khẩn trương mà nghĩ.
Không đợi Liên Thủ Tín nghĩ ra biện pháp gì, Lỗ tiên sinh đã cười vươn tay, để cho mấy đứa trẻ đứng lên.
“Không nghĩ tới nơi này, ta còn có thể
gặp được mấy đứa trẻ như vậy. Ta cái gì đều đã làm qua nhưng cho tới bây giờ chỉ có lão sư là chưa làm qua… Thân phận thầy trò cũng không quan
trọng…”
Lời nói của Lỗ tiên sinh làm cho Liên
Thủ Tín có chút khó hiểu. Vậy Lỗ tiên sinh đã đáp ứng hay là không đáp
ứng làm lão sư của bọn nhỏ?
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất
liếc nhau một cái, sắc mặt của cả ba đều rất vui mừng. Ba người kiên trì bái lạy thêm lần nữa mới bằng lòng đứng lên.
“Tiên sinh, về sau chúng ta vẫn gọi ngài là tiên sinh?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ừ, cứ như vậy là tốt rồi.” Lỗ tiên sinh cười gật đầu.
Ngũ Lang bưng một chén trà nóng, cung kính đưa cho Lỗ tiên sinh. Lỗ tiên sinh cười nhận lấy.
“Tiên sinh, ngài ở chân núi, chỗ đó ăn ở đều bất tiện. Nếu không, ngài chuyển đến nhà chúng ta ở đi.” Liên Mạn
Nhi lại nói, chuyện này nàng đã sớm nghĩ kỹ, hơn nữa nàng đã cùng người
nhà thương lượng qua.
“Đúng.” Lúc này, Liên Thủ Tín mới biết
được Lỗ tiên sinh đã đáp ứng dạy con của mình, không khỏi mừng rỡ. “Lỗ
tiên sinh, chúng ta mới xây nhà mới, cố ý chuẩn bị cho ngài một gian.
Ngài dời qua, hết thảy mọi chuyện đều có chúng ta chăm sóc. Nhà chúng ta tuy không giàu có, nhưng so với việc ngài ở một mình trên núi tốt hơn
nhiều.”
“Nếu tiên sinh nguyện ý, còn có thể ở
trong miếu.” Ngũ Lang nói, “Chúng ta đã nói với trụ trì trong miếu, để
một gian thiện phòng cho ngài. Đến lúc đó ta với Tiểu Thất cũng có thể
bưng trà rót nước, chăm sóc ngài.”
Ba đứa trẻ lại thêm Liên Thủ Tín. Ngươi một lời ta một câu, khiến cho Lỗ tiên sinh cảm thấy ấm áp trong lòng.
Bị giáng chức đến nơi đây, sinh hoạt bất tiện chỉ là một phương diện. Đầy bụng kinh luân, lại chỉ có thể hoang
trọng bồi dưỡng con trai trưởng. Dân chúng thì không có kiến thức như
vậy, bọn họ chỉ thuận theo ý muốn trong lòng mình nên thường sẽ yêu
thương con trai út hơn.
Liên lão gia tử tự nhận, mình so với dân chúng bình thường biết nhiều kiến thức hơn một chút. Ông biết, vì một
gia tộc thịnh vượng, con trai trưởng là vô cùng quan trọng. Mấy năm nay, ông vẫn luôn luôn hành xử theo quan niệm này.
Chỉ là, tựa hồ vận mệnh luôn luôn trêu đùa ông.
Trong lòng Liên lão gia tử thở dài một
tiếng, đem ánh mắt từ đằng xa trở về trên người Liên Thủ Nhân, bất giác
trong lòng có chút đau xót.
Chắc là mấy ngày nay bị đè nén, sắc mặt Liên Thủ Nhân có chút u ám, nhìn cũng không có tinh thần.
“Lão đại…”
“Cha, con đang ôn bài. Năm nay đã đến tuổi khảo thí của con rồi.” Liên Thủ Nhân nói.
Đúng rồi, tuổi khảo thí, Liên lão gia tử lúc này mới nhớ tới. Cho dù không thể thi đỗ cử nhân, nhưng nếu được
loại ưu trong kì thi này thì mỗi ngày cũng được một ít lương thực. Hơn
nữa, Liên Thủ Nhân không quen làm việc tay chân, nếu bây giờ ép nó phải
làm cùng mình, chắc nó cũng không làm được gì, ngược lại còn gây phiền
phức thêm cho mình.
“Đi đi, đi ôn bài đi, ở đây không cần con.” Liên lão gia tử phất phất tay nói với Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân như được đại xá, quay người trở về phòng .
Liên Mạn Nhi ở đối diện, nhìn rõ hết thảy mọi chuyện, Liên lão gia tử vẫn không nỡ để Liên Thủ Nhân phải làm việc nhà nông a.
“Việc học ở trường của Ngũ Lang và Tiểu
Thất có nặng lắm hay không?” Đuổi Liên Thủ Nhân đi, Liên lão gia tử hỏi
Liên Thủ Tín, “Hai đứa nhỏ này hiểu chuyện, giúp đỡ làm việc nhà là
chuyện tốt, thế nhưng đừng để bị chậm trễ việc học tập. Tiền học phí một năm cũng không ít. Nếu như công việc bận rộn, không làm xuể thì con nói với cha một tiếng.”
“Ông nội, con với ca ca đều đã làm xong bài tập rồi mới giúp cha mẹ làm việc nhà.” Tiểu Thất lập tức nói.
“Đúng thế, hai đứa nó mới học lớp trung cấp, Kế Tổ học lớp cao hơn cho nên việc học cũng nhiều hơn. Còn cuộc
thi kia của đại ca cũng không phải là chuyện đùa.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi cúi đầu nín cười, tính tình Liên Thủ Tín hiền lành, thật sự là luôn bộc lộ mọi lúc mọi nơi. Có điều phần quan tâm, thấu hiểu này chắc hẳn Liên lão gia tử có thể cảm nhận
được.
“Lão Tứ, việc làm tiên sinh tại nhà của đại ca con…” Liên lão gia tử dứt khoát để việc trong tay xuống, đốt lên một mồi thuốc.