Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 258 : Cây ăn quả

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


“Cha, việc này con vẫn luôn hỏi thăm.”

Liên Thủ Tín cũng tạm thời ngừng việc trong tay, “Nhưng còn chưa nghe

nói nhà ai muốn mời gia sư.”



“Cha bên này cũng không có tin tức.”

Liên lão gia tử xoành xoạch rút hai điếu thuốc lá, “Lão Tứ, con nhớ lưu

tâm một chút…Hơi xa nhà một chút cũng không sao.”



“Dạ, cha, con nhớ rồi, con nhất định sẽ hỏi thăm.” Liên Thủ Tín lên tiếng.



“Đại ca của con không biết làm việc nhà

nông. Nó đã đọc sách vài năm, tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, làm gia sư cũng có thể nuôi sống người trong nhà.” Liên lão gia tử lại nói.



“Đợi năm nay đại ca qua tuổi khảo thí,

nếu khảo thí tốt, nói không chừng sẽ có người đến thỉnh huynh ấy làm

tiên sinh.” Liên Thủ Tín nói.



“Ừ.” Liên lão gia tử nhẹ gật đầu, khóe

miệng nhếch lên vui vẻ. Những lời nói này của Liên Thủ Tín, ông thích

nghe bởi vì ông đang ngóng trông ngày đó.



Sáu luống rau đã gieo xong, người một nhà lại quay sang trồng cây ớt ở bốn rãnh.



Đất đai bốn phía trong vườn rau đều được tận dụng, ở cạnh tường chuồng heo trồng một hàng bí đỏ, ở bên phía tây

của tường trồng một hàng bí đao. Bí đỏ cùng bí đao đều là cây dây leo,

quả rất lớn, phải mượn tường dựng giá đỡ, chúng mới có thể thuận lợi lớn lên, ra nhiều quả. Bên phía đông của tường trồng đậu cô-ve. Cây non của đậu cô- ve dài tới trình độ nhất định, cũng phải làm giàn cho chúng

leo, nhưng loại giá đỡ này không cần chắc chắn như trồng bí.



Vườn rau ở nhà cũ trồng xong rồi, người

một nhà lại bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, đi trồng vườn rau bọn họ mới mở.

Liên Thủ Tín đi trước một chuyến, đem xe trâu đến, cả nhà đem mầm khoai

tây cùng các loại hạt giống của các loại rau khác, còn có xẻng, xà beng , thùng nước…các loại công cụ đều bỏ ở lên xe. Liên Thủ Tín đánh xe, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất ngồi trên xe, ba người đi về hướng cửa thôn.



Vì không đến vài bước chân nên Trương

thị, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang không chịu ngồi xe, bọn hắn đau lòng

tiểu ngưu, sợ mệt chết nó.



Vườn rau mới mở này, ước chừng lớn gấp

ba lần vườn rau ở nhà cũ, muốn trồng cái gì, cả nhà cũng đã sớm thương

lượng tốt. Giống như lúc nãy, Liên Thủ Tín phụ trách cuốc luống rau, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất ở phía sau, phụ trách trồng rau.


có quyền quản chuyện của khuê nữ. Nhà chồng muốn nàng thực hiện đúng

theo quy củ, mặc dù ông rất đau lòng nhưng ông lại không can thiệp vào.

Cháu ngoại trai, cháu ngoại gái lại càng thuộc về Liên gia, Liên gia có phương thức giáo dục của Liên gia, cho dù ông không đồng ý, nhưng cũng

không ngăn cản, không thể bắt Liên gia phải dùng phương thức của Trương gia.



Cổ đại rất coi trọng sự an phận thủ thường.



Bây giờ Trương thị đã ra ở riêng, thêm

chuyện lúc trước Trương thị bị hại đến nỗi phải sinh non, nếu không ông

cũng sẽ không nói những lời này.



Chuyện trồng cây không thể bị trì hoãn,

Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên liền uống một hớp nước, rồi bắt

đầu làm việc. Liên Thủ Tín tìm hai người trong thôn tới giúp, ngay tại

khối đất đã chọn sẵn, mọi người dựa theo chỉ thị của Trương Thanh Sơn, đào hố, trồng cây.



Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên,

Liên Thủ Tín, cộng thêm hai người thanh niên cường tráng mới đến, việc đào hố hoàn thành vô cùng nhanh chóng, nước lấy từ con sông ở gần đó,

không đến hai canh giờ đã trồng xong 30 cây mầm.



Trương Thanh Sơn lại truyền thụ thêm một ít kinh nghiệm cần chú ý khi chăm sóc cây giống, sau đo cùng với Trương Khánh Niên đi về. Mùa này, nhà bọn họ vừa có vườn trái cây, có ruộng

đồng, còn có thêm vườn rau, quá nhiều chuyện bề bộn.



Trời còn chưa sáng, cửa hàng ăn sáng còn chưa mở cửa, lão Hoàng đã vội vã đến ăn điểm tâm.



“Súp và những món khác, ta có ăn cũng

không kịp, trực tiếp cho ta mười cái bánh bao, ta vừa đi vừa ăn.” bộ

dáng của Lão Hoàng giống như sắp cháy nhà tới nơi.



Trương thị đang ở trong phòng bếp lấy

bánh bao cho lão Hoàng, Liên Thủ Tín ở bên ngoài hỏi lão Hoàng, “Chuyện

gì lại khẩn cấp như vậy, đến chén súp cũng không kịp uống?”



“Hôm nay cấp trên có người tới kiểm tra, nửa đêm hôm qua văn thư mới đến. Dù cho ta có ngủ cũng ngủ không ngon,

liền chạy đến nơi này, an bài sắp xếp mọi việc, nhầm lưu lại một chút ấn tượng tốt trong mắt cấp trên, nếu không mọi người đều sẽ bị mắng.” Lão

Hoàng nhận lấy bánh bao, bất chấp có thể bị phỏng, lập tức đút vào miệng một cái, còn lại liền nhét hết vào trong ngực, đi ra ngoài.



“Người nào đến a, Hoàng đại thúc?” Liên Mạn Nhi đang giúp đỡ bên trong cửa hàng nghe vậy liền hỏi.



“Người của phủ Trầm gia.” Lão Hoàng nói nhỏ.