Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 260 : Quý nhân giá lâm
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Người đầu tiên ghìm chặt cương ngựa là Trầm Lục bởi vì hắn nhìn thấy Liên Mạn Nhi.
Trầm Lục tuy ghìm ngựa, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt lướt nhìn khắp nơi, ánh mắt kia cũng không dừng lại trên người Liên Mạn Nhi lâu, dường như hắn chỉ vô tình dừng lại một thoáng.
Trầm Lục dừng lại, xe ngựa phía sau hắn tất nhiên cũng đều dừng lại.
Không có người phát lệnh, nhưng đội kỵ mã mở đường phía trước cũng yên
lặng dừng lại, nếu không chú ý kỹ, còn tưởng rằng bọn họ với Trầm Lục
dừng lại cùng một lúc.
“Lục gia, chỗ này có một gian cửa hàng, Lục gia có muốn vào uống chén trà nghỉ ngơi một chút không?” liền có tùy tùng khom người bẩm báo với
Trầm Lục.
Trầm Lục từ trên núi xuống, vừa mới uống trà xong. Một cửa hàng ở cái thôn nhỏ bé này thì có thể có nước trà hay điểm tâm gì lọt vào mắt Trầm Lục.
Người hỏi câu này là một trong những người tùy tùng có ánh mắt nhất bên người Trầm Lục.
Có thể được người có danh vọng mang bên người đương nhiên đều là
người khôn khéo. Những người này, cái khác có thể không biết, nhưng bản
lĩnh đoán sắc mặt nhất định là số một. Bọn họ bao giờ cũng chú ý đến
nhất cử nhất động của các nhân vật lớn, một ánh mắt, thậm chí ngón tay
của họ khẽ động một chút, bọn họ lập tức ở trong lòng lặng lẽ phân tích.
Trầm Lục dừng lại, ở trong mắt những người này không phải ngẫu nhiên. Cho dù là ngẫu nhiên, bọn họ cũng sẽ không cho là ngẫu nhiên mà xử lý.
Như vậy tại sao Trầm Lục lại dừng lại, xung quanh nơi này có cái gì?
Ánh mắt của Trầm Lục hình như cũng không dừng lại quá lâu ở bất cứ thứ
gì, nhưng trong đầu những người này đã liệt kê ra một vài khả năng.
Chỉ trong nháy mắt, liền có người thông minh làm ra phán đoán, cũng bắt sẵn “cầu thang”.
“Vậy ngừng lại uống chén trà đi.” Trầm Lục khoan thai mà nói.
Trầm Lục vừa nói xong, lập tức liền có người xuống ngựa, cực kỳ nhanh nhẹn đi đến trước mặt Liên Mạn Nhi.
“Tiểu cô nương, đây là cửa hàng nhà ai? Lục gia của chúng ta muốn uống chén trà, còn không mau đi gọi người đến.”
Lúc này Liên Mạn Nhi mới ngẩng đầu lên, nghe thấy những lời này, nàng có chút giật mình, nhưng lập tức liền phục hồi tinh thần.
“Đây là cửa hàng nhà ta.” Liên Mạn Nhi nói xong, vội vàng trở vào gọi Liên Thủ Tín cùng Trương thị, “Cha, mẹ, có khách đến.”
Liên Thủ Tín cùng Trương thị nghe tiếng, từ trong phòng đi ra, đúng lúc này, đoàn người của Trầm Lục cũng đã xuống ngựa.
“Đây chính là quý nhân, ai ôi!!! Cửa hàng này của chúng ta vừa mới
xây xong, còn không có…” Liên Thủ Tín có chút khẩn trương. Không thể
trách hắn, nếu đổi lại bất kì người nào trong thôn Tam Thập Lý đều sẽ
Trương thị trở lại cửa hàng mới. Trong phòng Trầm Lục đang nói chuyện
với Liên Thủ Tín, vị Chung quản sự kia cũng ở bên cạnh, mọi người đang
nói đến việc làm rượu nho.
“Lục gia, năm trước rượu nho mà ngài khen uống cũng không tệ, chính là do Liên chưởng quầy đây ủ thành.” Chung quản sự cười nói.
“A.” Trầm Lục nhận lấy nước trà gã sai vặt vừa mới pha, nhẹ nhàng a
một tiếng. “Rượu kia cũng không tệ lắm, dùng nho dại trên núi để ủ
sao?”
“Là lấy nho dại trên núi ủ thành, Lục gia thích uống chính là phúc khí của chúng ta.” Liên Thủ Tín vội vàng gật đầu nói.
“Năm nay mọi người ủ rượu xong liền trực tiếp đem đến phủ đi.” Trầm Lục lên tiếng.
Trong lòng Liên Mạn Nhi rất vui vẻ, đây là Trầm Lục đang đặt hàng
rượu nho của các nàng, vậy không phải chắc chắn nhà nàng sẽ có được một
khoảng lớn sao? Hiện tại nhà nàng có 51 mẫu đất, có thêm số tiền của
Trầm Lục, vậy thì số đất này sang năm lại có thể tăng lên nữa.
100 mẫu đất, chính là mục tiêu của nàng.
Nếu như nói, hiện tại nàng là tiểu địa chủ, vậy sang năm, nàng thật sự xứng đáng với danh hiệu tiểu địa chủ đó rồi.
“Tốt, không thành vấn đề. Năm nay Lục gia muốn bao nhiêu cân rượu ạ?” Trong lòng Liên Mạn Nhi cao hứng, liền hỏi ra tiếng.
Tất cả mọi người trong phòng đều xoay người lại nhìn nàng.
Trầm Lục trong lúc mọi người không nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong lên một chút. Trầm Khiêm bước qua ngồi xuống bên cạnh Trầm Lục, cũng híp
mắt cười.
“Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu.” Tiểu béo cướp lời mở miệng nói. Rượu nho không dễ say, hắn tuổi này cũng được phép uống mấy chén.
“Đúng vậy.” Trầm Lục nhẹ gật đầu, xem như xác nhận lời nói của Trầm Khiêm.
“Chuyện này…Lục gia, năm nay, sợ có chút khó khăn.” Liên Thủ Tín là
người thành thật, tuy Trầm Lục đặt rượu nhà hắn, hắn cũng rất cao hứng
nhưng vẫn ăn ngay nói thật, “Ngài cũng biết, trên núi muốn xây miếu cho nương nương. Chúng ta cất rượu thì phải hái nho dại ở khe suối gần đó,
sợ đến lúc đó…”
Không đợi Liên Thủ Tín nói xong, Trầm Lục nhẹ gầt đầu với một tùy
tùng ở bên cạnh. Tùy tùng kia đi ra ngoài, một lúc lâu trở lại, nói thầm vài câu bên tai Trầm Lục.
“Chuyện này không sao, ta phân phó người rồi, tất cả nho kia đều giữ lại cho các ngươi.”