Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 277 : Đột nhiên xuất hiện làm khó dễ

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Edit: Huyền Phạm



Beta: Ly Ly



Liên lão gia tử muốn thuê đất để trồng

trọt! Lúc bắt đầu, Liên Mạn Nhi có chút giật mình, bất quá nghĩ lại,

cũng không cảm thấy kỳ lạ. Liên gia vốn có ba mươi mẫu đất, cũng coi như là gia đình bậc trung. Các nàng phân ra được sáu mẫu đất, hiện tại Liên gia chỉ còn hai mươi bốn mẫu đất.



Nhưng hiện tại Liên gia có hơn hai mươi

miệng ăn, bình quân mỗi người chưa được một mẫu đất. Nếu dùng tất cả số

đất này để trồng cao lương hoặc hạt kê, sản xuất lương thực. Dù cho có

đạt sản lượng cao nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho cả đại gia đình ăn. Đây là cân nhắc đến trong nhà có mấy đứa trẻ, tuổi còn nhỏ, lượng

cơm ăn không nhiều. Hơn nữa, còn phải tiếp tục chấp hành chế độ phân

phối thức ăn của Chu Thị nữa.



Liên Mạn Nhi đã trải qua chế độ phân

phối thức ăn của Chu Thị, nàng cho rằng, lượng lương thực mà Chu thị cho phép mọi người ăn, mỗi ngày căn bản một người ăn không tới một cân gạo.



Liên gia đã trải qua mấy lần biến cố

liên tiếp, của cải đã hoàn toàn bị lấy hết. Liên lão gia tử đã bán đi

tòa nhà ở trên thị trấn, tính mua đất nhưng cũng không thành. Bây giờ,

Liên gia người nhiều đất ít, nếu muốn cuộc sống tốt một chút, mướn đất

để trồng trọt là điều tất nhiên.



Thuê đất để trồng trọt mặc dù phải nộp

một lượng lớn địa tô, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ dư lại một chút ít lương

thực. Nếu trong nhà muốn thêm người, muốn tổ chức hôn sự, những thứ

lương thực dư này cũng có thể giúp một nhà bổ khuyết chút thiếu hụt.



“Bây giờ sắp phải trồng trọt rồi, ông

nội nói những lời này lúc nào? Hiện tại đã thuê được chưa? ” Liên Mạn

Nhi hỏi Liên Thủ Tín.



“Nói mấy ngày rồi.” Liên Thủ Tín nói, “Buổi tối hôm qua còn nói với cha, hôm nay sẽ đi viết khế ước thuê mướn.”



“Ông nội muốn thuê đất nhà ai? Có nói là thuê bao nhiêu mẫu hay không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.



“Còn có thể là nhà ai, chính là nhà của

Vương Cử Nhân. Ông nội con còn chưa nói phải thuê bao nhiêu, chuyện này

nói sau, còn phải xem Vương cử nhân muốn cho thuê bao nhiêu nữa.” Liên

Thủ Tín thở dài nói, “Ta thấy mấy hôm nay, trong lòng lão gia tử không

được vui. Nhớ năm đó, lúc nhà chúng ta có nhiều đất, còn cho người khác

thuê nữa.”



Đã từng cho người khác thuê đất, sau đó

là tự mình trồng trọt, rồi lần lượt bán đi, cuối cùng còn phải thuê đất

của người khác để trồng trọt mới có thể duy trì sinh kế của cả nhà. Cho

dù khi ấy Liên Thủ Tín còn nhỏ tuổi, còn cảm thấy ảm đạm, chớ đừng nói

chi đến đương gia chủ sự là Liên lão gia tử.



“Chúng ta về thăm nhà một chút đi, xem

lão gia tử đã trở về chưa.” Liên Thủ Tín nói xong, liền đứng lên, “Đây

là lần đầu tiên ta trồng trọt sau khi ra ở riêng, lão gia tử rất quan

tâm đấy. Ngày mai chúng ta bắt đầu trồng trọt rồi, chúng ta phải nói một tiếng với lão gia tử.”



Liên Mạn Nhi biết rõ, ở thời đại này,

hiếu đạo luôn được xếp hàng đầu, con cái phải phụng dưỡng, thăm viếng

cha mẹ. Lúc còn chưa ra ở riêng, mọi người ở chung một chỗ, ăn chung một bàn. Từ lúc ra ở riêng đến nay, Liên Thủ Tín lại càng thường xuyên đến
“A.” Liên Thủ Tín a một tiếng.



Những người khác trong phòng, kể cả Liên lão gia tử cũng không lên tiếng.



“Cha, chúng con tính ngày mai sẽ bắt đầu trồng trọt, đúng lúc Ngũ Lang và tiểu Thất đều nghỉ ở nhà.” Liên Thủ

Tín nhớ đến mục đích mình tới đây, liền nói với Liên lão gia tử.



“Các ngươi tính trồng ở miếng đất nào trước?” Liên lão gia tử hỏi.



“Trước hết bắt đầu trồng ở sáu mẫu đất phía nam, sáu mẫu đất này đều trồng đậu phộng.”Liên Thủ Tín lên tiếng.



“Cái này rất thích hợp. Đậu phộng dễ

hỏng, hiện tại vừa lúc trời đang mưa, rất thích hợp để trồng.” Liên lão

gia tử gật đầu nói, “Ta cũng có ý định, bắt đầu trồng ở phía nam trước,

cũng trồng lạc. Ngày mai sẽ bắt đầu trồng, sáng hôm nay, mấy người nhị

ca của ngươi đi làm việc, ta đã bảo bọn họ xin phép đốc công nghỉ mấy

ngày để ở nhà trồng trọt, trồng nhiều như vậy, ít người thì không thể

nào làm xuể, sau khi trồng xong thì bọn họ lại tiếp tục quay lại làm

việc.”



Vốn dĩ Liên lão gia tử tính, trước khi

cày bừa vụ xuân thì để cho mấy người Liên Thủ Nghĩa lên núi làm một thời gian, đến lúc cày bừa vụ xuân thì không đi nữa. Hiện tại thay đổi chủ

ý, đương nhiên nguyên nhân là vì chuyện ủ trộm rượu nho, của cải của

Liên gia đã hoàn toàn mất hết.



Tất cả những người trong nhà phải làm việc gấp đôi thì mới có thể trải qua giai đoạn khó khăn này.



“Lão Tứ, chuyện này, còn phải nhờ con

nói với đám lão Hoàng kia vài câu.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ

Tín, “Đừng để vì chuyện này mà khiến cho Nhị ca và Tam ca của con bị

đuổi việc.”



“Được, con sẽ nói chuyện với lão Hoàng.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, liền đáp ứng.



“Lão Tứ, đệ bây giờ rất có tiền đồ.

Mở cửa hàng, còn cho Ngũ Lang và tiểu Thất đến trường tư thục đọc sách

nữa. Nghe nói, đệ còn mời một tiên sinh từ trên núi xuống, chỉ dạy đặc

biệt cho Mạn Nhi? Đến văn khế, Mạn Nhi cũng đọc được rồi. Không phải

người làm đại ca như ta thích xen vào chuyện của đệ, nhưng đệ làm chuyện gì cũng nên tuân thủ đúng bổn phận của mình. Ngũ Lang và Tiểu Thất đi

học, thì không nói làm gì, ta còn cảm thấy rất tốt. Nhưng Mạn Nhi…”



Liên Thủ Nhân nói đến đây, lại liếc nhìn Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi nghe thấy Liên Thủ Nhân nói đến nàng, từ văn khế ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân.



Liên Thủ Nhân rũ mí mắt xuống.



“Vẫn là câu nói cũ, người nào thì bổn

phận đó. Liên Mạn Nhi chỉ là một nha đầu, nàng muốn tham gia khoa cử làm rạng rỡ tổ tông của Liên gia sao? Chuyện này truyền ra ngoài, sẽ khiến

cho người khác nói, cháu trai đệ còn không đọc được mấy quyển sách, Kế

Tổ thì ở trường tư thục chịu khổ chịu cực, thế nhưng đệ lại đem số tiền

lớn như thế dùng trên người một nha đầu, thật sự khiến cho mọi người chê cười sau lưng!”



“Đại bá, người nói một chút, người ta

nói những gì sau lưng cha cháu?” Liên Mạn Nhi cố kìm nén lửa giận, ngó

chừng Liên Thủ Nhân hỏi.