Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 278 : Nói rõ lí lẽ

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Liên Thủ Nhân bị đôi mắt to tròn, trong

suốt của Liên Mạn Nhi nhìn, không khỏi có chút chột dạ. Hắn mím môi,

muốn dừng lại, nhưng nghĩ tới, hắn là con trai trưởng của Liên gia, là

đại ca của Liên Thủ Tín, là tú tài duy nhất của Liên gia, thế nhưng lại

chột dạ trước ánh mắt của một tiểu nha đầu.



Làm gì có chuyện như vậy, Liên Thủ Nhân thẹn quá hoá giận.



“Lão Tứ, đệ nhìn bộ dạng của nha đầu Mạn Nhi nhà đệ xem, trong mắt của nàng còn có trưởng bối hay không? Ta mới

nói mấy câu, nàng liền chất vấn ta. Nếu đệ không dạy bảo nàng lại, thì

gia phong cái nhà này đều bị nàng làm cho bại hoại rồi!”



“Đại bá, là người nói, có người nói sau

lưng cha cháu, cháu chỉ hỏi người nghe được những gì, cũng không phải

nói cái gì không tốt, tại sao không thể hỏi?” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt

nói, “Cháu chỉ hỏi một chút, mà đại bá lại phản ứng lớn như vậy, cháu

cảm thấy chuyện này có gì đó rất kì lạ. Theo cháu, thì không phải người

khác nói cái gì sau lưng cha cháu, mà là đại bá nhìn chúng cháu không

vừa mắt đi.”



Khác với bộ dáng nghiêm nghị của Liên

Thủ Nhân, vẻ mặt Liên Mạn Nhi rất trấn định, giọng nói khi nói chuyện

cũng bình thường giống như khi tán gẫu, chỉ là mỗi câu nàng nói ra đều

rất có khí phách.



“Đại bá, cháu hỏi người. Vì sao người

kêu cha cháu dạy bảo cháu lại? Có phải cha cháu đối với cháu không phải

đánh chính là mắng, mặc kệ người khác nói xấu cháu như thế nào, cháu

cũng không được lên tiếng, còn phải khen người ta nói rất đúng, như vậy

đại bá mới hài lòng?”



“Người còn biết người là trưởng bối? Vậy tại sao người không xem lại lương tâm của chính mình, ngẫm lại những

lời người đã nói, những việc người đã làm, có trưởng bối đàng hoàng nào

lại làm như vậy hay không? Người nói những lời này, không đỏ mặt, không

thấy sợ hãi hay sao?” Liên Mạn Nhi nhìn chằm chằm vào Liên Thủ Nhân,

chất vấn “Nhớ lại những chuyện người đã làm, khi nghe cháu kêu người một tiếng đại bá, người không chột dạ sao? Đại bá thì phải nói lời trung

thực, người chẳng những không làm được, lại còn làm nhiều chuyện bất

chính. Cháu có quyền chất vấn người, người cũng không có cớ gì để phê

bình chúng ta. Cha mẹ cháu là người phúc hậu, hiền lành nên mới giữ lại

mặt mũi cho người, người đừng có không biết xấu hổ!”



Mấy câu cuối cùng của Liên Mạn Nhi hết

sức lợi hại, không chừa một chút mặt mũi nào cho Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nhân chịu không nổi rồi, khuôn mặt đỏ lên.



“Lão Tứ, đệ nghe một chút, nghe một

chút. Khuê nữ này của đệ đã nói những gì? Đệ dạy dỗ nàng như thế sao?”
tiểu Thất làm tốt làm bậy, từng câu nói đều như tát vào mặt hắn. Cho dù

da mặt hắn có dày đến đâu thì cũng muốn đào lỗ chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.



Liên Thủ Nhân phất tay áo, muốn đi, hắn không thể chịu nỗi cái phòng này nữa rồi.



Nhưng hắn không chịu nghĩ lại xem, những thứ này đều do hắn bới móc trước, tự mình trêu chọc đấy chứ.



“Đại ca, huynh không được đi, trước tiên huynh phải nói rõ ràng đã.” Liên Thủ Tín một mực không mở miệng, rốt

cuộc cũng lên tiếng, hắn đứng lên, kéo Liên Thủ Nhân lại.



“Còn nói gì nữa?” Liên Thủ Nhân hất tay

Liên Thủ Tín ra, mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn ở lại. Bị mấy đứa trẻ

chất vấn không nể mặt, nếu như Liên Thủ Tín chịu nói vài lời hữu ích,

thì mặt mũi của hắn cũng được giữ lại chút ít. Bằng không sau này, làm

sao hắn còn có thể bày ra tư cách huynh trưởng cùng đại bá được nữa.



“Cả nhà đều ở đây, chúng ta nói chuyện

cho rõ ràng đi. Để Ngũ Lang và Tiểu Thất có thể đến trường học, cả nhà

chúng ta kiếm từng đồng từng đồng một, sau đó tiết kiệm lại. Chúng ta

không có tiêu tiền của người khác, cũng chẳng làm gì có lỗi với ai,

chúng ta không có tâm tư lệch lạc thì không ai có quyền có ý kiến đối

với chuyện này cả.” Trương thị đứng lên, lớn tiếng nói, “Còn có, đại bá, trên đời này ai cũng có quyền nói Mạn Nhi nhà chúng ta, nhưng chỉ có

ngươi là không có quyền nói. Ngươi làm chuyện có lỗi với Mạn Nhi nhà

chúng ta, ngươi thiếu nợ Mạn Nhi nhà chúng ta, cả đới này, ngươi đều

thiếu nợ Mạn Nhi nhà chúng ta, đứng trước Mạn Nhi nhà chúng ta, ngươi

nên cúi đầu xuống! Ngươi đừng nghĩ, chúng ta không nhắc lại chuyện trước kia thì ngươi coi như mình chưa từng làm qua.”



Trương thị có chút kích động, không chỉ vành mắt đỏ lên, tay đều run lên.



Liên Mạn Nhi vội vàng xông qua, cầm tay

Trương thị, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nói hay quá. Có một số

người, phải nói rõ ràng, nếu không hắn cứ nghĩ người khác hồ đồ mà giả

lơ cho qua chuyện.



“Để cho

Mạn Nhi đọc sách biết chữ là chủ ý của ta.” Liên Thủ Tín nói, “Nhờ nàng

biết chữ, cho nên chuyện trong nhà, nàng giúp đỡ gánh vác không ít. Khuê nữ này của ta không kém gì so với nam tử.”



Sắc mặt Liên Thủ Nhân phát xanh, mí mắt

Liên lão gia tử nhảy hai cái. Câu nói sau cùng của Liên Thủ Tín, hai

người bọn họ đều không thích nghe.



“Đừng nói cha mẹ cháu cho cháu rất nhiều tiền, tiền chúng cháu xài đều là tiền chúng cháu tự mình kiếm được. Cho dù người khác có tức tối cũng không thể làm gì được.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Nhân, cười nói “Có người không chỉ tức giận, mà còn làm nhiều

chuyện xấu sau lưng chúng ta!”