Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 308 : Tiết Tiểu mãn*
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Tiết Tiểu mãn là một trong 24 tiết khí của các lịch như Trung
Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu từ 21,22/5 dương lịch đến 5,6/6
Những lời này của Liên lão gia tử lập tức khiến cho Chu thị bùng nổ.
Bà giương hai cánh tay, động thân hướng Liên lão gia tử trên người đánh
tới. Cũng may Liên Tú Nhi, Cổ thị, Hà thị ở bên cạnh, mới miễn cưỡng đem bà ngăn cản.
Các nàng có thể ngăn cản thân thể Chu thị, nhưng ngăn không được miệng của bà.
“Ta sống nhiều năm thật sống vô dụng rồi, ngươi thì sống không uổng
phí? Ta động vào vị bề trên nào rồi, ta động vào vị bề trên nào, ngươi
nói xem. Ngươi giỏi nhanh mồm nhanh miệng, nên ngươi chỉ biết nói ta. Ta khiến ngươi mất thể diện, nếu không phải ngươi bất tài, hai mẹ con ta
cùng Tú có thể rơi vào tình trạng như vậy sao?”
“Đang nói chuyện của Chi Nhi, ngươi đừng chuyển sang chuyện khác!” Liên lão gia tử trầm giọng nói.
“Trách ta chuyện của Chi Nhi à, ta biết ta bệnh không đúng lúc, ta
thật có lỗi với già trẻ một nhà của ngươi, một lát ta sẽ dập đầu tạ lỗi
với bọn nó, ngươi hài lòng chưa.” Chu thị nói đông nói tây, một chữ cũng không đề cập tới việc bà làm khó dễ Chi Nhi, kết quả khiến Vương thị
tiếp nhận việc nấu cơm cho bà.”Ngươi mắng ta không phải là người, ngươi
là người rồi hả? Tú Nhi là do ta một người sinh hạ đấy à, tổng cộng ta
chỉ có một khuê nữ thôi, cũng đến tuổi làm mai rồi, nếu đặt trong nhà
người khác không chừng còn có địa vị tôn quý cơ, tại nhà chúng ta, còn
không bằng một cây cỏ.”
Liên Tú Nhi ở bên Chu thị, cúi thấp đầu, đang thút tha thút thít khóc.
“Những năm này, thời gian này ta trải qua một ngày không bằng một
ngày đấy, Tú Nhi đi theo chúng ta không có lấy một ngày tốt lành. Ngươi
cũng xứng làm cha đó sao? Không biết yêu thương nàng, ngươi nhìn xem hôm nay ngươi làm cái gì. Đang lúc thông gia gặp mặt, ngươi đem Tú Nhi mắng đến không đáng một xu! Liên Phương, ngươi thiệt hung ác a. Ngươi không
muốn hai mẹ con chúng ta nữa có phải hay không? Tú Nhi ở tuổi này, thể
diện rất đáng giá ngươi biết rõ không, ngươi cứ như vậy mắng nàng. Ngươi để cho nàng về sau như thế nào ngẩng đầu làm người. Muốn nói không phải là người, ngươi mới không phải là người!”
Chu thị chỉ vào Liên lão gia tử, một phen nước mũi, một phen nước mắt mắng chửi.
“Ngươi cũng biết thể diện của Tú Nhi đáng giá, lễ đính hôn của Chi
Nhi, mặt của nàng thì không đáng giá sao?” Liên lão gia tử tức giận đến
tay run rẩy, “Ngươi nha, người ta ngược lại không nói một chút gì xấu về ngươi. Vậy mà ngươi còn tự mình trách cứ. Ngươi chỉ biết chính ngươi,
trong lòng ngươi không chứa ai cả.”
“Nó đính hôn rồi, thì không phải là cháu gái của ta hả? Muốn nó làm
cho ta chén cơm cũng không làm được hả? Chuyện này cùng Tú Nhi có quan
vẫn còn động, hơn nữa còn có thể nghe thấy thanh âm ken két khi vỏ sò
khép mở. Liên Mạn Nhi vươn tay, dùng một ngón tay đụng vào một con sò
đang mở miệng, con sò lập tức thu lại thịt sò, đem vỏ sò khép lại.
Những con sò này đểu rất tươi, hẳn là buổi sáng mò lên sau đó lập tức chất lên xe chạy đi bán. Liên Mạn Nhi âm thầm nuốt nước miếng. Loại sò
gai này vỏ mỏng, thịt sò dày, hương vị đặc biệt ngon, kiếp trước nàng
cũng rất thích ăn.
“Đại thúc, sò gai này bán bao nhiêu tiền một cân?” Tiểu Thất hỏi. “Hai văn tiền một cân.” Nam nhân đánh xe vui vẻ đáp.
“Tỷ, ta mua không?” Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi híp híp mắt, cái giá tiền này có thể mua được nhiều sò tươi như vậy, theo nàng thấy là rất rẻ đó.
“Có thể rẻ hơn một chút không?” Liên Mạn Nhi theo thói quen trả giá.
“Cháu ý định mua bao nhiêu cân ah, mà muốn rẻ hơn.”Nam nhân đánh xe hỏi.
Mặc dù đúng là mùa hải sản, nhưng mà đến chỗ nàng bán sò vẫn vô cùng hiến. Đôi khi, một năm cũng không có người tới một lần.
“Cái kia, ta mua nhiều một chút.” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ, ừ.” Tiểu Thất gật đầu liên tục, cười đến nỗi hai con mắt đều híp
lại, “Tỷ, sò ăn rất ngon, ta mua nhiều một chút, không sợ thiếu.”
Trương thị từ bên trong cửa hàng mang hai cái rổ đi ra, tiểu Thất còn cảm thấy chưa đủ, chạy vào phòng, cầm thêm một cái nữa.
Ba cái rổ đều đựng đầy tràn sò, nhấc lên cân, trừ cân nặng của rổ, tổng cộng là sáu mươi hai cân.
“Thứ này không thể để lâu, mua nhiều như vậy, để mẹ xem các con có
mấy cái bụng.” Trương thị cười lắc đầu nói. Tuy là nói như thế, cũng
không nói muốn Liên Mạn Nhi mua ít đi.
“124 văn tiền, chúng cháu mua nhiều, thúc lấy 120 văn a.” Liên Mạn Nhi nói.
“Được.” Nam nhân đánh xe không dông dài, sung sướng đáp ứng.
Liên Mạn Nhi cầm một chuỗi tiền, lại đếm hai mươi đồng tiền nữa, nam nhân kia cầm tiền, cũng không đi ngay.
“Làm phiền cho hỏi một tiếng, trong thôn này, có gia đình nào có tiền, muốn mua sò gai hay không?” Nam nhân đánh xe hỏi.