Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 429 : Hôn Sự Tốt
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Ads
Edit: Tiểu Tuyền
Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn đứa bé gái được bọc trong chăn. Bé
gái này nhìn dáng dấp hết sức nhỏ gầy, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo Đại Hoa
mới dứt sữa lúc mới tới nhà nàng. Một lần nữa ngẩng đầu nhìn Triệu Tú Nga, cũng
là sắc mặt hồng nhuận, cũng so sánh với rời đi Tam Thập Lý Doanh Tử thì hơi mập
một một chút.
Thời điểm Triệu Tú Nga mang thai, vốn nói trong bụng nhất định
là chắt trai thứ nhất của Liên gia, khi đó nàng ta rất tác uy tác phúc . Hiện tại
lại sinh ra bé gái gầy yếu, có người muốn cho nàng sắc mặt để nhìn, Liên Mạn
Nhi cảm thấy rất bình thường.
Cái này không có liên quan đến việc trọng nam khinh nữ.
Triệu Tú Nga lôi kéo Trương thị tố khổ.
“. . . . . . Ăn nhiều hay ít đều tính toán, chỉ thiếu là
không đem trong chén của cháu có mấy hạt gạo mà đếm luôn. . . . . . . Một nhà
này bao nhiêu miệng ăn, chỉ ở có mấy gian phòng này, còn không có rộng rãi bằng
lúc ở nhà. . . . . . . Tổng cộng chỉ mướn có chỗ cũ này, cùng một bếp lò , liền
đem một nhà chúng ta xem như người ở làm việc lặt vặt mà dùng.”
“Trên bàn cơm, một nửa là gạo, một nửa là hoa màu, chỉ cho bọn
ta ăn lương thực phụ. Trời lạnh, muốn đốt thêm chút củi, đều phải đi ba bốn lần
để xin. . . . . . . cứ bắt bọn ta ở trong cái sân chết tiệt này, mà không cho bọn
ta đi ra ngoài. Nói đi ra ngoài mà để cho Tri huyện lão gia nhìn thấy, đối với
đại bá sẽ có ảnh hưởng không tốt, sẽ có lời đồn xấu.” Hà thị cũng oán trách
theo, “Bọn ta năm miệng ăn, mà phải chen chúc ở một gian trong phòng nhỏ, ngay
cả chỗ lật người cũng không có.”
“Con gái của ta thật đáng thương a, ” Mẹ của Triệu Tú Nga thở
dài nói, “Thai đầu tiên, nhà ai mà không cố gắng nghỉ ngơi. Ngày hôm qua khi ta
đến chỗ này, vừa nhìn thấy, toàn là súp lạnh canh lạnh, trong chén súp kia, một
chút giọt nước sôi cũng không có. Nước ở trong chậu kia, cũng muốn đóng băng
rồi, trong nhà mướn người hầu hạ. gọi khang cổ cũng không thấy. Mỗi ngày a,
còn phải nhìn ánh mắt của người khác.”
“Trước nở hoa, sau kết quả, cũng không nên vì cái này mà để
ý. Thai đầu này là nha đầu. Nhưng còn tiếp theo thai thứ hai.” chị dâu Triệu Tú
Nga nói.
“Ta sinh nha đầu thì trở mặt, nàng cũng không phải sinh nha
đầu à, nó chỉ để bày biện thôi sao? Nha đầu của nàng thì gắng vàng, còn của ta
thì không phải dòng giống Liên gia à. Đều là nha đầu giống nhau thì có tư cách
chê ai cười ai. Đừng tưởng rằng ta không biết, sau lưng ta nàng rất là vui sướng
đó. . . . . . . Trong bụng của ta rõ ràng là tên tiểu tử, nhưng sinh ra lại biến
thành nha đầu rồi, còn không biết có phải là nàng làm tà pháp hay không. . . .
. .”
Mấy người họ oán trách không ngừng, Trương thị cùng Liên Mạn
Nhi chỉ ngồi nghe. Cũng không có cách nào đáp lời.
“Nhị bá bọn nhỏ, còn có mấy đứa Nhị Lang đâu, không có tìm
lộ ra mấy phần vẻ mặt thần bí nói, “Nhưng mà, nghe nói, cửa hôn sự này, là Trịnh
lão gia xem trúng con dâu cho Trịnh công tử.”
“A, đây là chuyện gì?” Liên Mạn Nhi rất thỏa đáng lộ ra vẻ mặt
tò mò, hỏi.
“Còn không phải là ngày đó, Tú nhi cùng mấy người bọn ta thật
vất vả mới được đi ra vườn hoa phía sau dạo một chút, vừa vặn đúng lúc, ngày đó
Tri huyện lão gia mời khách, Trịnh lão gia cùng Tiểu công tử nhà hắn đến đây ăn
cơm, cũng đi dạo ở vườn hoa đúng lúc gặp được.”
“Ngày đó a, bọn ta đầu tiên nhìn thấy chính là Trịnh lão
gia. Bọn ta cũng không biết hắn, còn tưởng rằng lão đầu ở đâu ra, là ông lão
tóc bạc khoản bảy mươi tuổi. Đang đi thì chạm mặt , Tú nhi còn khiển trách hắn
hai câu. Người ta không chút tức giận, sau đó thì Trịnh Tiểu công tử tới, nhìn
Tú nhi một cái thì ánh mắt đã không dời ra được.” Hà thị nói đến đây, thì cười
ha ha.
“Qua hai ngày sau, Hồ ma ma liền tới cửa cầu hôn. Người ta
điều kiện tốt như vậy, vừa nói một cái liền thành.” Hà thị nói đến nước miếng
tung bay.
“Trịnh Tiểu công tử tuổi cũng không lớn, hôn kỳ đâu cần an
bài gần như vậy?” Trương thị lại hỏi.
“Trịnh tiểu công tử tuổi không lớn, nhưng cha hắn lớn tuổi
a.” Hà thị liền nói, “Trịnh Tiểu công tử nói, thừa dịp cha hắn còn cường tráng,
nên cưới một phòng vợ, hiếu kính cha hắn. Nghe một chút xem, đã thấy là hài tử
hiếu thảo. Sớm một chút thành hôn cũng tốt. Lão thái thái chúng ta, còn không
phải mong nhanh chóng hơn sao? Điều này cũng xem như đưa đi một tâm bệnh.
Trong đông phòng nhà chính, Chu thị đang cùng Liên Lan nhi
nói chuyện.
“Con người a, đều có số mệnh. Tú nhi của ta chính là mệnh tốt.”
Chu thị vừa loay hoay với một cây vải, vừa nói cùng Liên Lan nhi, “Ở nhà mấy cửa
hôn nhân đến nói kia, cũng không có thành, khi đó, mẹ thật nóng lòng đến phát hỏa.
Ai ngờ được, nhân duyên của Tú nhi lại ở nơi này. Tới đây a, là quyết định đúng
rồi. Không vì cái gì khác , chỉ vì chuyện này của Tú nhi thôi, thì cái gì cũng
đều đáng giá.”
“Mẹ, hôn sự này, mẹ rất vui lòng?” ánh mắt của Liên Lan nhi
có chút do dự, cúi đầu thấp giọng hỏi.
Chu thị cúi đầu nhìn cây vải trong tay, không có nhìn Liên
Lan nhi, vì vậy cũng không có nhìn thấy ánh mắt kỳ quái kia của Liên Lan nhi.
“Rất vui lòng, cái này mà không tính là thập toàn thập mỹ
sao?” Chu thị liền nói, “Tú nhi tuổi cũng không nhỏ, ta cũng không có cơ hội chọn
nữa. . . . . . . Gia đình không tệ, thì Tú nhi nên gả đi vào, cũng để cho người
ta hầu hạ, . . . . . . Phía trên không có mẹ chồng. . . . . . Mấy thiếp gì đó,
cũng không coi là mẹ chồng đứng đắn . .
. . . .”