Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 430 : Cơm Khách
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Ads
Mấy mẹ con Liên Mạn Nhi ăn cơm xong, Hà thị đã bảo Bình tẩu,
còn có một lão bà Tử hơi lớn tuổi tới
đây, đem bàn cơm, bát đũa đều thu dọn xuống.
Vốn còn muốn cùng Hà thị nói thêm một chút, lại thấy cái
Bình tẩu kia len lén hướng Hà thị nháy mắt, Hà thị liền nói có việc, theo Bình
tẩu đi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi ngồi ở trên giường gạch, hướng ngoài cửa sổ nhìn một chút.
Hà thị theo Bình tẩu đi phòng bếp, Liên lão gia tử thì đang ở
trong sân đi dạo một vòng rồi một vòng để
tản bộ.
“Ông nội nói ở trong nha môn, nhiều quy củ, cái nhà này cũng
không thể tùy tiện đi ra ngoài. Ông nội ở trong phòng chịu không được, cũng chỉ
có thể ở trong sân đi một chút.” Ngũ lang đã nói.
“Ông nội đã nói như vậy?” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mới vừa rồi
nghe Nhị bá mẫu nói, muội còn không có để ở trong lòng. Nhưng mà khi đến nơi
này, sân cũng không thể tùy tiện ra vào.”
“Phía sau vốn có hai cái cửa nách, cũng là Tri huyện bảo
khóa, không để cho đi đâu. Người trong viện tử này muốn đi ra ngoài, thì phải
trải qua Nghi môn phía trước .” Ngũ lang liền giảm thấp giọng, nói, “Ở sau Nghi
môn chính là đại đường của Tri huyện , .
. . . . . huynh cùng tiểu Thất mới vừa rồi cùng ông nội tán gẫu, ông nội nói,
Tri huyện này đặc biệt bá đạo, ở Nghi môn luôn có người giám thị. Nơi này người
gì đi ra đi vào, bên kia đều phải hỏi, nghi thần nghi quỷ gì đó. Cả huyện nha, đều là người của Tri huyện . . . . . .”
Liên Mạn Nhi liên hiểu, đây là Tri huyện chèn ép, áp chế
Liên Thủ Nhân.
” Tri huyện này thật độc đoán a?” Trương thị nghe cũng hiểu một chút, “. . . . . . Lúc ở nhà, cả một viện
lớn vậy, ông nội con làm việc đã thành thói quen , thình lình phải đến ở cái
sân nhỏ này lại không thể đi ra ngoài, thật đúng là rất ngột ngạt.”
Không trách được Liên lão gia tử lúc này, lại ở trong viện
đi qua đi lại.
“Ông nội còn nói, đại bá
làm quan thật cực khổ .” Ngũ lang
lại nói, “Nói Huyện thừa này của đại bá, khác gì có chức không quyền. Bắt nhúng
tay vào kiểm kê hộ khẩu quân nhân một huyện. . . . . . . Còn nói Tri huyện thì
sai phái đại bá khổ làm khổ sai. Vừa tới còn không đến một tháng, là sai đại bá
chạy đông chạy tây, một vài lần còn chạy đông chạy tây. Đại bá cả người đều gầy
một vòng.”
Nghe Ngũ lang nói như vậy, Liên Mạn Nhi không khỏi lại nghĩ
tới một ít chuyện Ngô Ngọc quý nói đến quan trường ở huyện nha. Kiểm kê quân hộ,
là một công việc tệ nhất vì không dính chút béo bỡ nào. Chẳng những tệ nhất,
còn là chuyện khổ sai nhất. Nếu như có vấn đề, nói thí dụ như thiếu cân ít đồ,
Chu dù Chu thị cố ý bày mấy cái bánh mì chay ở trước mặt
Trương thị thì thế nào, Trương thị không ăn, chẳng lẽ Chu thị còn có thể mạnh mẽ
nhét vào trong miệng Trương thị. Trương thị không ăn bánh mì chay, ăn bánh bao
trắng, Chu thị tức giận nàng thì có thể làm gì. Chu thị mặc dù đập bàn, mặc dù
trêu tức mình, nàng cũng không tin ở trường hợp này, Chu thị dám nói thẳng
không cho Trương thị ăn bánh bao trắng, mà để cho Trương thị ăn bánh mì chay.
Liên Mạn Nhi ăn một ngụm bánh bao, liền đem chiếc đũa đi gắp
thức ăn, lúc này mới phát hiện, Hành xào thịt và hẹ bong xào thịt vốn đặt ở trước
mặt nàng đã không thấy, đổi thành cải trắng xào đậu hủ cùng đậu xào chay.
Liên Mạn Nhi liền gắp một đũa đậu xào chay ăn.
“Món đậu xào này ăn ngon.” Liên Mạn Nhi khen một câu, quét mắt
nhìn một cái liền thấy hẹ bông xào thịt ở trước mặt Ngân Tỏa.
Liên Mạn Nhi liền để đũa xuống, đã đĩa đậu nọn xào chay bưng
lên , đưa tới trước mặt Ngân Tỏa.
” Ngân Tỏa, ngươi thích ăn món này nè, cho ngươi, ta đổi
nhé.” Liên Mạn Nhi một tay đem đĩa hẹ bong xào thịt bưng tới đây, một cái tay
khác đã đem đậu non xào chay đưa đến trước mặt Ngân Tỏa.
“Ta không thích ăn đậu, ta muốn ăn hẹ bông xào thịt.” Ngân Tỏa
nhất thời tức giận.
Liên Mạn Nhi làm như không nghe thấy, chỉ bận rộn gắp thức
ăn cho Trương thị cùng tiểu Thất.
Liên Lan nhi quét nhìn Liên Mạn Nhi một cái, ngầm bấm Ngân Tỏa
một cái, bảo nàng đừng lên tiếng.
Ngân Tỏa ủy khuất ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn Liên Lan nhi,
chỉ thấy Liên Lan nhi nháy mắt với nàng, cũng chỉ ủy ủy khuất khuất mà ngậm miệng.
Chu thị cơm cũng không ăn, hướng về phía Liên Mạn Nhi cùng
Trương thị phát giận. Liên Lan nhi ở một bên lại nháy mắt, lại âm thầm ra tay,
hết sức trấn an Chu thị, không để cho bà nổi giận.
Liên Mạn Nhi chỉ làm như không nhìn thấy, lại dùng cải trắng
xào đậu hủ đem đổi chân giò hun khói ở trước mặt Liên Lan nhi.
“Không ăn nữa.” Chu thị vỗ cái bàn, ngồi sang một bên mà tức
giận.
Liên Lan nhi nhìn Chu thị quay lưng đi, thịt giò vốn ở trước
mặt Chu thị cũng chuyển đến trước mặt
Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất.
“Cám ơn Cô cả.” Liên Mạn Nhi lớn tiếng nói.