Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 437 : Là ngươi nghĩ sai
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Ads
Editor: Lãnh Phong
Quan mai Hồ ma ma, từ ngày đầu tiên Liên Mạn Nhi tới đây đã
nghe tới đại danh bà mối này trong miệng Hà thị. Hôm nay, nghe nói vị làm nên mối
nhân duyên “tốt đẹp” của Liên Tú Nhi này đã tới hỗ trợ từ sáng sớm. Hồ ma ma vừa
tới đã qua chúc mừng Liên lão gia tử cùng Chu thị, lại quay sang giúp đỡ Cổ thị
thu xếp chuyện chuẩn bị tiếp đón tân lang, sau đó lại đi chào hỏi một lượt khắp
các phòng Liên gia, kể cả Trương thị bà ta cũng qua chào một tiếng. Hồ ma ma
nhìn thấy Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất còn tươi cười hỏi các nàng có hay
không muốn ở lại đây thành gia lập nghiệp cứ nói với bà ta, bà ta đảm bảo sẽ
tìm cho mối nhân duyên tốt đẹp.
Cũng giống như bao bà mối khác, Hồ ma ma là một người khéo
léo. Vừa rồi trong nhà náo loạn lớn như vậy cũng không thấy bà ta đâu, kể cả
lúc này bị Hà thị đưa về đây vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười không một chút bối
rối như thể vậy mới phù hợp với không khí vui mừng một ngày lại mặt nên có.
“Ôi chao!!! Đây không phải là đại thái thái sao, sao lại quỳ
ở đây thế này?” Vừa vào cửa trông thấy Cổ thị quỳ trên mặt đất, Hồ ma ma làm bộ
kinh ngạc khoa trương nói “Hôm nay là ngày đại hàn đấy, dưới mặt đất lạnh lắm,
có chuyện gì cứ từ từ nói chuyện, đại thái thái sao lại phải như vậy!”
Chu thị thấy Hồ ma ma như thể trông thấy kẻ thù không đội trời
chung, vậy mà bà ta lại làm như không có việc gì, như muốn thách thức Chu thị
xem có thể làm gì bà ta. Cơn tức giận này lại càng không thể không trút được rồi.
“Lão Hồ bà tử” Chu thị mở miệng không chút khách khí “Ngươi
lăn lại đây cho ta. Ngươi là cái người không có đạo đức. Lúc làm mai, ngươi nói
với ta như thế nào? Ngươi nói với ta làm mai cho Tú nhi với tiểu công tử Trịnh
gia, như thế nào hôm nay thành thân lại đổi thành lão cha hắn rồi?”
“Thỉnh an lão thái gia, lão thái thái.” Hồ ma ma lúc này vẫn tỏ ra là người không
quên cấp bậc lễ nghĩa, hướng giường gạch thi lễ rồi mới đứng lên nói “Lão thái
thái nói vậy là như thế nào. Người ở đâu gặp chuyện không như ý thì mắng ta
trút giận sao cũng được nhưng việc hôn sự của cô phu nhân, tân lang là người
nào, đây là chuyện đại sự sao lão thái thái có thể thuận miệng nói lung tung
a.”
“Cô phu nhân nhà ta, kiệu hoa lên cũng đã lên, bái đường
cũng đã bái, nàng cũng đã động phòng, tân lang là người nào còn có thể nhầm được
hay sao?… Đóng kín cửa lại, lão nhân người nói như vậy. Lời này có thể lớn có
thể nhỏ ah.”
“Cô phu nhân rõ ràng là gả cho Trịnh Minh Sinh Trịnh Tam lão
gia, sao mới về lại mặt một chút, lão thái thái ngài lại nói chuyện tiểu công tử
nhà Trịnh Tam lão gia rồi? Việc này..” Hồ ma ma vặn vặn hai bàn tay, hết nắm
vào lại mở ra, nhìn ngó xung quanh làm đủ điệu bộ rồi mới chịu nói tiếp “Việc
này mà truyền ra ngoài sẽ khiến người ta nghĩ thế nào? Người tốt bụng hiểu chuyện
thì chỉ nói là Lão thái thái ngài yêu quý cháu ngoại kế (con riêng của con rể –
mới từ bàn rượu trở về.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa bước vào phòng, đi tới trước
giường gạch không đợi Liên lão gia tử,Chu thị lên tiếng đã quỳ xuống đất
Liên Thủ Nhân quỳ xuống lập tức khóc ròng nói “Cha. Mẹ, Là
nhi tử bất hiếu, nhi tử thật bất hiếu a…”
Liên Thủ Nghĩa đi theo sau Liên Thủ Nhân cũng vừa quỳ vừa
khóc.
“Các ngươi là hai kẻ tán tận lương tâm.” Chu thị cũng khóc,
quơ lấy trên cây chổi rơm trên giường gạch, phiền phức khó chịu trong lòng liền
hướng Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đang che đầu che mặt mà đánh.
Hai huynh đệ này cũng không biết là vô ý hay là đã tính toán
kỹ rồi đều quỳ ở khá xa giường gạch, Chu thị ngồi ra sát mép giường vươn tay ra
đánh nhưng cũng thỉnh thoảng mới đánh lên người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa.
Chu thị là loại người cửa lớn không qua cửa nhỏ không bước,
thời điểm có thể ngồi giường gạch bà tuyệt đối sẽ không đi xuống đất. Đây không
phải là Chu thị lười mà là tính tình như vậy.
Bất quá, có vẻ hôm nay hai huynh đệ Liên Thủ Nhân đánh giá
thấp lửa giận của Chu thị. Chu thị thấy đánh mấy cái đều không tới người Liên
Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa liền dứt khoát đứng dậy đến giầy cũng không đi trực tiếp
bước tới phía hai huynh đệ tiếp tục đánh.
Hai người vừa giơ tay lên đỡ tránh cho chu thị đánh vào mặt
vừa không ngừng xin tha. Liên Mạn Nhi thấy tình cảnh này vội vàng lôi kéo
Trương thị, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi ra khỏi phòng tránh cho bị Chu thị đánh
vạ lây.
Chu thị đánh Liên Thủ Nhân cùng Liên thủ nghĩa vài cái, cái
cây chổi rơm kia liền bay đến chỗ Cổ thị đang chạy đi. Cổ thị dù sao cũng là chủ
nhân, nàng chậm một bước, lập tức đã bị đánh trúng đến hét rầm lên.
Liên lão gia tử ngồi bên giường gạch cũng không nói một tiếng,
Hà thị đứng bên cũng chỉ dám hét to không dám tiến lên ngăn cản. Cuối cùng vẫn
là Liên Lan nhi, Nhị Lang cùng Tam Lang
tiến lên ôm lấy Chu thị ngăn không để bà tiếp tục đánh.
Vừa được đưa lên giường. Chu thị dường như mất hết sức lực
giống như một đống bùn nhão đổ ụp xuống lại khóc rống lên. Tiếng khóc thể hiện
bà đã thật sự tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ. Liên Mạn Nhi nghĩ, có lẽ Chu thị cũng
hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
******