Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 438 : Hiếu Tử

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Ads

Thế nhưng hiểu rõ thì thế nào, ván đã đóng thuyền. Chu thị

tuy là người bá đạo bất chấp lý lẽ nhưng bà cũng sinh ra và lớn lên trong thời

đại lễ giáo hun đúc vô cùng sâu, nghiêm khắc tuân thủ chuẩn mực của nữ nhân gả

chồng theo chồng, gả chó theo chó. Cho nên Chu thị cũng chỉ có thể khóc trong

thương tâm, tuyệt vọng vậy thôi.



Liên lão gia tử lúc này mới lên tiếng “Lão đại a. Ngươi thực

sự biết cách đâm một lưỡi dao vào tim ta và mẹ ngươi a. Sao ta có thể nuôi dưỡng

ra một kẻ lòng lang dạ sói như ngươi a…” Âm thanh Liên lão gia tử không còn được

bình tĩnh hào sảng như ngày thường, rõ ràng trong lòng ông đang bị tra tấn thật

đau đớn.



Không như Chu thị, Liên lão gia tử là người ổn trọng, nội liễm.

Gặp chuyện này, Chu thị có thể không kiêng nể gì mà đánh chửi người khác để

phát tiết nhưng Liên lão gia tử thì sẽ cân nhắc sâu hơn nữa… chứ không thể hành

động không cần suy nghĩ như Chu thị, đợi đến lúc xảy ra hậu quả gì lại cần người

khác thu thập thay. Liên lão gia tử làm đương gia đã lâu, ông không thể hành động

như vậy, hơn nữa ông cũng hiểu rõ mọi chuyện sớm hơn Chu thị, nhưng hiểu càng sớm,

hiểu càng rõ tim lại càng đau, trong nội tâm nỗi thống khổ, áp lực lại càng lớn.



“Lão đại, Tú nhi là muội muội ruột thịt của ngươi. Ta và mẹ

ngươi đến lúc bạc đầu mới sinh ra một khuê nữ này. Tú nhi so với Hoa nhi nhà

ngươi còn nhỏ tuổi hơn. Lão đại, ngươi… ngươi… có thể nào hung ác hạ được quyết

tâm làm ra việc như vậy. Trong lòng ngươi, trong mắt ngươi còn chứa nổi cái

gì?” Liên lão gia tử nói chuyện nhưng người quay sang một bên tựa như không thể

đối mặt với Liên Thủ Nhân.



“Cha. Chuyện này, cũng là về sau con mới biết được.” Liên Thủ

Nhân quỳ bò lên phía trước giải thích “Cha, người cũng biết từ lúc tới huyện

Thái Thương, con không được lấy một khắc rảnh rỗi, không phải chuyện xui xẻo

này cũng là chuyện phức tạp kia, đều là chuyện khổ sai rắc rối. Chuyện hôn nhân

này cũng do cha và nương định đoạt. Con lại bề bộn công việc không có lấy một

khắc rảnh rỗi để xem qua sự tình.”



“ … Cha, nương, con cũng chỉ như hai người đều bị người ta

làm cho mơ mơ màng màng cả. Đến ngày Tú nhi xuất giá, tới thời điểm bái đường

nhìn thấy tân lang bái đường cùng Tú nhi là Trịnh Tam lão gia đầu đã điểm bạc

con mới hiểu được chuyện a. Đây là con và cả nhà đều bị người ta lừa gạt rồi.”



Nói đến đây, Liên Thủ Nhân liền ô ô mà khóc lên.



“Lúc đó con vô cùng tức giận, chỉ muốn xông lên đạp cho Trịnh

Tam lão gia một cái đem Tú nhi về nhà.” Khóc lên hai tiếng, Liên Thủ Nhân lại đầy

lòng căm phẫn nói tiếp “Nhưng khi bước lên mới được hai bước con đã bị gia nhân
con dạy dỗ nàng ta.”



“Nương, mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Tân lang tuy có lớn tuổi

nhưng như vậy càng biết thương xót tiểu muội. Tú nhi ở đó sẽ được ăn ngon, mặc

đẹp giàu sang phú quý, kẻ hầu người hạ chu đáo. Trịnh gia kia là gia tộc như thế

nào chứ. Con nghe nói chính phòng Trịnh gia trước giờ đều là thiên kim tiểu thư

quan lại thế gia đó. Nếu không phải đại ca làm huyện thừa, Minh Sinh đệ tái giá

cũng chẳng đến lượt Tú nhi nhà ta đâu.” Liên Thủ Nghĩa cố gắng khích lệ.



Chu thị liền đem cây chổi rơm tơi tả ném thẳng vào mặt Liên

Thủ Nghĩa.



Liên Thủ Nghĩa vẫn tiếp tục nói “Đây chính là người ta coi

trọng Tú nhi nhà ta. Tú nhi ở đó chính là dưới một người, trên vạn người …”



Liên Thủ Nghĩa đã từng đi học, biết chữ bất quá hắn lười biếng

không thích đọc sách nên những nắm gần đây chữ nghĩa cũng rơi rụng đi. Những

ngày này theo chân Liên Thủ Nhân ra ngoài giao tiếp nên cũng học được cách nói

chuyện có mùi văn vẻ. Chỉ là những lời hoa mỹ đó lại bị hắn dùng chẳng đâu vào

đâu khiến cho người nghe dở khóc dở cười.



“Nói như vậy là bởi cả đại gia đình Trịnh Tam lão gia, bất kể

là tuổi tác thế nào vai vế đều thấp hơn Tú nhi đều phải nhìn sắc mặt Tú nhi mà

sống. Cái này hơn hẳn việc gả cho tiểu tử phải nghe quy củ người khác, gặp người

phải quỳ gối, dập đầu hay sao. Mà tính tình Tú nhi sao có thể trải qua ngày

tháng như vậy đúng không?”



“Hai người vợ trước của Trịnh Tam lão gia đều có rương hòm đồ

cưới lưu lại, những vật đó hắn đều làm chủ cho Tú nhi làm vốn riêng. Đấy là hắn

đã lớn tuổi chứ nếu tuổi còn trẻ cũng không có những cái tốt này. Mà tuổi của hắn

dù lớn nhưng gặp cha mẹ cũng không thể không quỳ xuống hành lễ. Người xem, cả

cái Thái Thương huyện này, người có thể khiến đại nhân vật như Trịnh Tam lão

gia quỳ xuống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà không, không phải có thể đếm

trên đầu ngón tay mà là trừ hai người ra không có ai khác.”



“Nương, người không tin phải không? Người không tin liền hỏi

Tú nhi xem hai ngày nay, Trịnh Tam lão gia cho nàng bao biều thứ tốt?”



“Lão đại.” Liên lão gia tử giọng có chút run rẩy nói “Trịnh

Tam … Trịnh Minh Sinh này, hắn thực sự là bao nhiêu tuổi?”



Liên Thủ Nhân có chút quanh co không trả lời. Liên lão gia tử

liền nói: “Đem hôn thư lại đây.”