Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 440 : Đắn Đo
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Ads
Kể cả không có việc hôn sự của Liên Tú Nhi, Triệu gia phen
này đem cả nhà vào huyện Thái Thương cũng chưa chắc không phải do nhớ thương tới
món lợi từ Liên gia. Dù sao Liên Thủ Nhân cũng là huyện thừa, ở đây ngoại trừ
huyện thái gia thì huyện thừa là một chức quan cực kỳ có quyền lực rồi. Cũng
như Triệu Tú Nga lúc trước không ngại mình lớn bụng nhất quyết không chịu đi
sau một bước, nhất định theo đại đội nhân mã cùng đi Hà Gian phủ.
Hôn sự này của Liên Tú Nhi đối với Triệu gia là vui càng
thêm vui.
Trương thị không thích nghe mẹ Triệu Tú Nga nói những lời
này. Nàng cá tính ôn hòa, không thích nói lời khó nghe nhưng trên mặt cũng
không lộ liễu thể hiện ra sự khó chịu.
Chị dâu Triệu Tú Nga làm người đã thành tinh rồi đấy, thấy
Trương thị như vậy liền trao đổi với mẹ Triệu Tú Nga một ánh mắt, trong bụng
thì cười Trương thị là thứ ngu xuẩn, tiện nghi có sẵn đấy rồi mà còn không biết
nhặt.
Chị dâu Triệu Tú Nga tiếp lời: “Liên tứ thẩm, thấy người với
Tú Nga nhà chúng ta cũng rất tốt, ta mới nói lời này. Dù có đi cũng phải qua
cái lúc mấy chốt này mới đi. Bây giờ mà đi thì thành ra cái gì? Lão thái gia,
lão thái thái nhà thẩm sẽ nghĩ thế nào? Ở đây ăn uống cũng không thiếu đến nỗi
không nuôi nổi mọi người vài bữa. Tốt xấu gì cũng ở lại vài ngày, cho lão nhân
gia các ngài chút mặt mũi. Đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng nhau trở về, trên
đường đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Thì ra là vậy. Liên Mạn Nhi nghe xong lời chị dâu Triệu Tú
Nga lập tức hiểu, hai mẹ con nhà này tới là muốn khuyên nhà mình lưu lại, đừng
vội đi. Các nàng nhiệt tình như vậy chẳng qua cũng vì bản thân. Một mặt là nịnh nọt chủ nhà, mặt khác có mấy
mẹ con Trương thị lưu lại thì mẹ con nàng ở lại cũng không quá đường đột.
Lúc này phía ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói
chuyện nườm nượp. Liên Mạn Nhi ra phía cửa nhìn quanh. Giờ đã qua buổi trưa, tiệc
rượu gần tan, Trịnh gia phái người tới hối thúc Liên Tú Nhi, chỉ là Liên Tú Nhi
quyến luyến không chịu đi nên Trịnh Tam lão gia bây giờ đích thân qua đón người
về. Nhưng phòng trên đã đóng cửa, Trịnh Tam lão gia bị ngăn ở bên ngoài.
Trong tâm Liên Mạn Nhi khẽ động, Chu thị đây là muốn gì đây?
Chẳng lẽ định không để Liên Tú Nhi đi nữa hay là như thế nào?
Trong đông phòng, Chu thị không chịu mở cửa. Nhưng với tuổi
tác cùng thân phận như vậy, Liên gia cũng không thể nào để cho tân lang đứng chờ
ở bên ngoài được. Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa liền từ trong
nhà chính đi ra. Liên lão gia tử tiến lên gọi cửa. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ
có thể nói.
“Lúc đệ cùng ca ca đi tìm đại bá, nhị bá, hỏi người mới biết
hai bá ở phòng tiệc mừng. Đệ cùng đại ca đi tới, ở ngoài cửa thấy tiếng nói
chuyện… Lão nhân kia, à không, là lão dượng nói quý trọng lão cô là cái tính
chân thật, nói cái gì mà hắn gặp qua nhiều nữ nhân đều là một bụng tâm cơ thâm
trầm mà còn giả bộ ngốc, nói là hắn vừa thấy lão cô liền nhìn ra cô không giống
với họ…”
Liên Mạn Nhi nghe tới đây tò mò đến quýnh lên: “Còn có cái
gì nữa?”
“Còn có đại bá và nhị bá cười rất kỳ quái nữa. Đệ còn muốn nghe
nhưng ca ca lại bịt kín lỗ tai đệ, còn nói với đệ cái này cũng không phải lời hữu
ích gì, không cho phép đệ nghe, cũng không cho phép nói ra.”
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Ngũ Lang, đây đúng là thiếu
niên cổ hủ Ngũ Lang nhà nàng. Nhất định là lúc đó Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa
hai vị đại cữu ca cùng chú rể mới Trịnh Tam lão gia nói cái gì đó thô tục rồi
nên Ngũ Lang mới không để Tiểu Thất nghe.
Ngũ Lang thấy Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất bộ dáng thần thần
bí bí đứng một chỗ thì thầm to nhỏ trong bụng liền sinh nghi liếc mắt trừng Tiểu
Thất một cái.
Tiểu Thất lè lưỡi ngồi bên Liên Mạn Nhi không nói gì nữa.
Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, Liên Tú Nhi quả đúng là người chân
thật, cũng giống Chu thị đem hết thảy tâm tư phơi bày ra trên mặt. Trịnh Tam
lão gia này cơ bản là đã nhìn quen nữ tử hoặc là dịu dàng hoặc là đầy tâm cơ,
nay gặp được thiếu nữ trẻ tuổi, vui vẻ không chút tâm cơ nào như Liên Tú Nhi
thì liền bị hấp dẫn.
Tâm tư của nam nhân, nữ nhân đoán không ra, là vì nam nhân
bình thường dùng hormone để suy nghĩ.
Buổi tối ăn cơm chỉ có Tưởng thị bưng đồ ăn tới, Cổ thị
không có tới, nghe Tưởng thị nói là bị bệnh.
Liên Mạn Nhi nói: “Lúc đưa lão cô ra cửa không thấy đại bá mẫu
đi ra. Không phải là lại bị bà nội đánh mắng đến không thể gặp người đấy chứ?”
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa rầm một
cái, cánh cửa liền mở ra.