Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 441 : Rời đi

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Ads

Edit: An

Người mở cửa đi vào là Lục Lang. Sau khi trở thành người nhà của

Huyện thừa, Lục Lang ăn mặc khác với lúc ở Tam Thập Lý doanh tử tử

nhiều, hơn nữa còn biết gõ cửa trước khi vào phòng. Mặc dù hắn cũng chỉ

gõ một cái rồi đẩy cửa tiến vào.



“Lục Lang tới, mau tới kháng ngồi.” Trương thị gọi.



Lục Lang chuyển động đôi mắt to tròn vòng vòng, sau đó mới chậm rãi

đi tới, nhảy lên kháng ngồi. Hắn ngồi ở đó, giơ tay lên định cọ mũi

nhưng giống như nhớ ra cái gì đó lại thả tay xuống, ngược lại móc từ

trong ngực ra một cái khăn vô cùng bẩn, dùng sức lau mũi.



“Lục Lang cũng tiến bộ.” Trương thị liền nói.



Lục Lang vẫn không nói lời nào, mắt vẫn như cũ đảo qua.



Tới Thái Thương mấy ngày, trừ ngày ăn cưới, nhà LiênMạn Nhi đều ăn

điểm tâm xong rồi ra đường, ăn trưa ở ngoài, tới gần đêm mới trở về. Mà

Lục Lang mấy ngày qua đều đi theo Tứ Lang, xuất quỷ nhập thần, vì vậy

cũng không gặp mặt.



Lục Lang cứ như vậy không nói không rằng ngồi đó, Trương thị cũng không để ý, dù sao Lục Lang vốn có chút ngốc.



Liên Mạn Nhi tới bên cạnh, mở bọc y phục của mình, tìm lấy hai ba loại điểm tâm đưa cho Lục Lang.



Thấy đồ ăn, con ngươi Lục Lang vòng vo, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn.



Thấy Lục Lang ăn ngấu nghiến điểm tâm như hổ đói, Liên Mạn Nhi thầm

nghĩ, dù bên ngoài có chút biến hóa, nhưng Lục Lang vẫn là Lục Lang lúc

trước.



“Lục Lang ca, lão cô gả cho người già như vậy, ngươi có biết trước

không?” Tiểu Thất thấy Lục Lang ăn xong điểm tâm rồi, liền lại gần nhỏ

giọng hỏi.



Lục Lang lắc đầu.



Chuyện này thật ra rất phức tạp, đừng nói có chút đần độn là Lục Lang, tiểu hài tử bình thường cũng chưa chắc có thể hiểu.



Liên Mạn Nhi lấy hết điểm tâm còn lại trong bao quần áo ra, để cho Lục Lang thấy nhưng không lập tức cho hắn.


Mấy người đều trầm mặc.



“Ông nội, giữa nhà chúng cháu và Thái Thương luôn luôn có người qua

lại, nhà mẹ đẻ Tú Nga tẩu tử hai ngày nữa cũng sẽ trở về.” Liên Mạn Nhi

liền nói, “Đến lúc đó chuyện giống nhau nói khác nhau sẽ không tốt…”



Lại một đợt trầm mặc.



“Con gái gả ra cửa, ai, lão cô của cháu gả ở đây, là người nhà lão

Trịnh. Các cháu trở về, có người hỏi… chuyện này cũng không được nói tỉ

mỉ…”



“Vâng.” Mấy mẹ con đều gật đầu. Ý tứ của Liên lão gia tử bọn họ đều

hiểu. Không ai hỏi sẽ không nói. Nếu có người khỏi, có thể không nói sẽ

không nói. Nếu thật sự phải nói, cũng chỉ tóm tắt đôi lời, tóm lại, ít

quan tâm tới chuyện này là được.



Tưởng thị đi giúp mấy mẹ con nàng cầm túi quần áo, đám người Hà thị vẫn ở trong nhà không đi ra, chỉ có Liên lão gia tử ở đây.



“Ông nội, thật ra thì, về nhà làm ruộng cũng rất tốt.” Liên Mạn Nhi

suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói với Liên lão gia tử, “Ba mươi mẫu đất,

nuôi vài con heo, một đàn gà, cũng không thể bị đói, bị rét. Đại bá từng làm quan, về nhà tìm nơi dạy học hay làm việc gì khác cũng không khó

khăn… Chính là cuộc sống của người nông dân bình thường, không có đại

họa xảy ra.”



“Đúng vậy đó ông nội, có lúc phải nên hạ quyết tâm.” Ngũ Lang cũng nói.



Thân thể Liên lão gia tử chấn động, hắn nhìn Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang, vẻ mặt hết sức phức tạp.



“Đều đi tới bước này…” một hồi lâu, Liên lão gia tử thở dài, “Các

cháu trở về, hãy sống thật tốt. Ông ở nơi này trông chừng bọn hắn…”



Mọi người tiễn mấy mẹ con ra sân, thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, không phải xe của Bỉnh Võ.



“Người Tống gia đến, chẳng lẽ là Hoa Nhi sao?” Hà thị liền nói.



Xe ngựa kia dừng lại trước cửa, đầu tiên là hai bà tử cường tráng xuống xe, tiếp theo hai người giúp dìu một người xuống.



Liên Mạn Nhi không khỏi kinh ngạc.