Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 442 : Cuối cùng cũng về đến nhà

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Ads

Liên Tú Nhi thành thân, Tống gia tặng lễ vật nhưng không ai tới mà nhờ

Liên Lan Nhi đem quà tới đây. Bây giờ Tống gia lại sai xe ngựa tới, tất

nhiên là có chuyện khác.



Mọi người Liên gia thấy hai bà tử kia xuống trước, còn đang băn khoăn người tới là ai, sẽ có chuyện gì. Chờ thấy người hai bà tử đỡ xuống,

thì đều kinh ngạc giống Liên Mạn Nhi.



“Đây không phải Anh Tử sao?” Hà thị nhận ra người tới trước, “Nàng tới? Sao lại ngồi xe ngựa của Tống gia?”



Người tới chính là Anh Tử, trang phục gọn gàng, chẳng qua là vẻ mặt

có chút bất mãn, buồn bực. Hai bà tử đỡ Anh Tử xuống rồi lại lấy từ trên xe xuống một bao quần áo không nhỏ.



“Anh Tử cô nương.” Một bà tử vịn cánh tay Anh Tử, khuôn mặt tươi

cười, giọng không cao không thấp nói, “Ngươi còn không biết đủ, nhìn

xem, lão phu nhân và phu nhân thưởng cho ngươi bọc y phục này, cái gì

cũng có đủ. Phu nhân nhà chúng ta mềm lòng, sắp đặt cho ngươi tới nhà mẹ đẻ của nàng giải sầu. Đây là Huyện thừa đấy, người bình thường như

chúng ta không bước qua được cái đại môn này. Anh Tử cô nương, ngươi có

phúc đấy. Cuộc sống sau này, ngươi sẽ sống thật tốt, còn tốt hơn sống ở

nhà chúng ta.”



Anh Tử tìm Liên Hoa Nhi nương tựa, hiện tại lại bị lão phu nhân Tống

gia và Liên Hoa Nhi đưa tới Thái Thương. Nghe bà tử kia nói chuyện thì

chắc định ném Anh Tử cho Liên Thủ Nhân và Cổ thị!



Đây là chuyện gì?



Cha Anh Tử không biết chừng mực, chọc giận Tống Hải Long. Tống gia

không phải chỉ cần đuổi Anh Tử ra khỏi cửa thôi sao? Lại còn đường xa

đưa tới Thái Thương, là vì sao?



Tâm tư Liên Mạn Nhi xoay chuyển.



Anh Tử và con lớn nhất nhà Vương cử nhân là Vương Ấu Hoài vụng trộm,

bị Hoài đại phu nhân mới vào cửa phát hiện, tìm cớ nhốt Anh Tử lại, cuối cùng Anh Tử trốn thoát. Lấy thế lực của Vương gia, nếu muốn giết Anh

Tử, hoàn toàn có thể làm được thần không biết quỷ không hay, sau đó cho

nhà Anh Tử chút tiền tài, lại đe dọa một lần là có thể làm chuyện lắng

xuống. Vương gia và Hoài đại phu nhân lại không làm vậy. Liên Mạn Nhi

cho rằng bởi vì Vương gia ở quê nhà trước sau như một làm việc, nên

không muốn giết người.



Niên đại này không phải là xã hội pháp chế, coi mạng người như cỏ rác là chuyện thường tình. Nhưng đồng thời niên đại này lại chịu tư tưởng

Nho giáo hun đúc, ảnh hưởng. Rất nhiều người mê tín quỷ thần, cảm thấy

giết người phạm tội sẽ tổn thương âm đức.



Cũng bởi vì không phải xã hội pháp chế mà người bình thường nếu liên

lụy tới quan tòa, thường thường sẽ táng gia bại sản, thậm chí còn nhà


Mấy bao lớn nhỏ kia cũng bị đem tới đây, đặt trên giường gạch, mọi người cùng mở ra nhìn.



Đầu tiên là mấy bao lớn chứa sợi bông.



“Sao mua nhiều thứ này thế?” Lý thị hỏi.



“Chăn đệm của Chi Nhi sau này, đều phải từ từ làm trước, không đến

lúc đó bận không làm nổi” Trương thị nói, “Trong nhà cũng phải làm hai

bộ chăn đệm mới, giá bông bên kia rẻ hơn bên này, lại tốt hơn, đi chuyến này, ta mua về nhiều một chút. Mẹ, bông này rất tốt…”



Trương thị lấy bông ra cho Lý thị nhìn.



“Lúc mẹ trở về cũng cầm mấy cân theo, làm áo bông cho bọn nhỏ.



“Đây là cái gì? Rất nặng.” Liên Thủ Tín chỉ vào túi hạt lúa mì hỏi.



“Là hạt lúa mì.” Liên Mạn Nhi nói, “Cha, năm sau nhà chúng ta cũng trồng lúa mì.”



“Đúng vậy đó, cha, chúng ta trồng lúa mì, sau này sẽ có bột mì trắng để ăn.” tiểu Thất liền nói.



Trương thị lấy vải bông mua cho mọi người ra, cái nào bao nhiêu tiền, so sánh với chỗ này rẻ hơn bao nhiêu, Trương Thải Vân, Liên Chi Nhi,

Liên Mạn Nhi cũng vây quanh, ríu rít bình luận về chất lượng và màu sắc

của vải bông.



Xem xong mấy thứ này, Liên Mạn Nhi lại mở một bọc nhỏ ra, lấy mấy thứ đồ bên trong ra.



Năm chuỗi vòng tay mã não đỏ, năm đôi khuyên tai bạc khảm ngọc xanh, năm con lật đật, năm chiếc khăn lụa.



“Thải Vân tỷ, tỷ của muội, Gia Ngọc, Diệp Nhi và muội, chúng ta năm người mỗi người một bộ.” Liên Mạn Nhi nói.



Lúc này Triệu thị dẫn Liên Diệp Nhi tới, mấy đứa trẻ vui vẻ cầm lấy đồ, phần của Ngô Gia Ngọc do Liên Chi Nhi giữ.



Trừ những thứ này, còn có quà cho Liên Thủ Tín, Lý thị, đám người Ngô Gia Hưng, cũng không vội mở ra xem, Liên Mạn Nhi lại mở một bao khác

ra.



“Thịt lừa nướng ở Thái Thương, còn có thịt lừa ngũ vị hương.” Liên

Mạn Nhi chỉ vào mấy gói giấy dầu, nói, “Buổi tối hâm nóng là có thể ăn.”



Đây là đồ mua vào ngày các nàng trở về, khiến cho mọi người đều được

nếm thử vị thức ăn ngon, đặc sắc của Thái Thương. Hai loại thức ăn này

cũng không dễ biến chất, hơn nữa hiện tại thời tiết lạnh, treo ngoài xe

ngựa là có thể giữ không hỏng.



“Cha và mẹ đều tốt chứ? Hôn sự của Tú Nhi như thế nào?” Liên Thủ Tín hỏi.