Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 443 : Nghe tin bất ngờ

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Ads

Edit: An

Thấy Liên Thủ Tín hỏi như vậy, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất

đều quay đầu sang hướng khác, bộ dáng bận rộn. Trương thị thì không cách nào lảng tránh, lại không biết trả lời ra sao.



Trương thị do dự như vậy khiến Liên Thủ Tín nghi ngờ.



“Bên kia xảy ra chuyện gì à?” Liên Thủ Tín vội vàng hỏi.



Lý thị, Trương Thải Vân, Liên Chi Nhi, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều nhìn Trương thị, các nàng cũng muốn biết, ở Thái Thương xảy ra chuyện

gì.



“Ông bà nội bọn nhỏ đều rất tốt, mọi người bên kia cũng rất tốt.”

Trương thị không thể làm gì khác ngoài nói ra, “Người Tú Nhi gả cho cũng không tồi….”



“Vậy có chuyện gì?” Liên Thủ Tín hỏi.



“… Chính là tuổi có chút lớn.” Trương thị nói.



“Lớn hơn Tú Nhi bao nhiêu tuổi?” Liên Thủ Tín lại hỏi. Con rể trưởng

lúc đầu Liên Lan Nhi gả tuổi cũng có chút lớn, mọi người Liên gia biết

tính tình Liên lão gia tử, cho là nam nhân lớn hơn một chút không chỉ

không có vấn đề mà ngược lại còn chững chạc hơn, có thể tin cậy hơn.



Liên Thủ Tín không phải người ngu, hắn quan sát sắc mặt Trương thị, đoán là tuổi chú rể quả thật hơi lớn.



“Là hai bảy hai tám tuổi sao? Không quá ba mươi chứ? Là cưới lại à, lúc trước cưới người khác rồi à?”



Liên Tú Nhi mười lăm tuổi, đối phương tối đa cũng chỉ là hai bảy hai

tám tuổi. Liên Thủ Tín nghĩ như vậy. Dù sao nam nhân lớn tuổi một chút,

chững chạc hơn, điều này cũng có mức độ. Mà nam tử hai bảy hai tám tuổi, lại làm quan, chưa từng kết hôn là điều không thể.



Liên Thủ Tín suy đoán như vậy, Trương thị lại càng khó mở miệng.



Liên Thủ Tín thấy Trương thị không nói, cũng đoán là chuyện không ổn.



“Mẹ à, mẹ cứ nói đi. Cha con sốt ruột rồi kìa.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Cũng đều là người trong nhà.”



“Cô gia của Tú nhi sinh năm Bính Tý.” Trương thị liền nói.



“Không phải lớn bằng Gia Hưng sao, thế mà nàng cứ dọa ta.” Liên Thủ Tín thở phào nhẹ nhõm nói.



“Không phải mười sáu, là bảy mươi sáu.” Trương thị nhỏ giọng nói.


Một bữa cơm này mọi người đều ăn vô cùng thoải mái, sau khi ăn xong, mấy người Lý thị bởi vì đường xá xa xội, liền cáo từ ra về.



Nhà Liên Mạn Nhi tặng không ít đồ, ngoại trừ mấy thứ Liên Mạn Nhi

tặng Trương Thải Vân, Lý thị và Trương Thải Vân đều có áo bông, áo lót,

trung y mới, phong tục gọi là trong ngoài tam tân. Ngoài ra Trương thị

còn tặng bốn cây bông, hai vải bông, còn có cả mũ da, rượu nho cho

Trương Thanh Sơn, còn cả mấy loại điểm tâm.



Sau đó phụ tử Lục gia cũng cáo từ, Liên Thủ Tín đưa bạc đã chuẩn bị

sẵn. Mới đầu phụ tử Lục gia không chịu nhận, sau đó Ngô Ngọc Quý ở bên

cạnh nói, giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn, bọn họ mới bằng lòng nhận lấy.



Mấy người Ngô gia không nhanh chóng đi mà ở lại nói chuyện phiếm.

Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi lấy lễ vật cho mấy người Ngô gia mua từ

Thái Thương ra.



Trừ mấy thứ cho Ngô Gia Ngọc, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng và Ngô Vương thị mỗi người đều có lễ vật riêng. Một nhà này đều vô cùng cao hứng.



Ngô Vương thị và Trương thị ngồi trên giường gạch tán gẫu. Trương thị cũng đem chuyện của Liên Tú Nhi nói cho Ngô Vương thị.



“Người trong nhà biết là được, lão gia tử dặn dò người khác có hỏi

cũng không được nói.” Trương thị liền nói, đây cũng là ý tứ muốn Ngô

Vương thị bảo mật.



Ngô Vương thị cũng không quá kinh ngạc.



“Chuyện này chúng ta cũng biết. Ta mới đầu còn không tin, giờ nghe

ngươi nói vậy, không tin cũng phải tin.” Ngô Vương thị liền nói.



“Truyền nhanh như vậy? Đã truyền về đây rồi sao?” Trương thị kinh ngạc nói.



“Người cùng chúng ta lui tới mua bán ở trấn trên, trong huyện thành,

người dắt lừa thuê, còn có thân thích bên kia,” Ngô Vương thị nói,

“Chuyện này truyền đi còn nhanh hơn cả mấy chuyện khác.”



Trương thị liền thở dài.



“Ta còn biết một chuyện các ngươi không biết.” Ngô Vương thị lại nói.



“Là gì?” Trương thị vội hỏi.