Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 444 : Địa chủ nhất định phải có nhiều đất

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Ads

Trước khi nói chuyện, Ngô Vương thị còn cố ý nhìn quanh một chút. Trong

nhà tự nhiên đều là người mình, lúc này Ngô Vương thị mới từ từ nói cho

Trương thị.



“Trịnh gia kia là nhà giàu huyện Thái Thương, nhà kết thân với thượng phòng nhà các ngươi trong Trịnh gia chỉ là một nhánh, là một nhánh

không có tiền đồ gì.” Ngô Vương thị liền nói.



“Là nhánh? Còn không có tiền đồ? Không phải nói trước kia Trịnh Tam lão gia làm quan lớn sao?” Trương thị liền nói.



“Hắn từng làm quan bên ngoài nhưng không phải là đại quan, chỉ là thư lại!” Ngô Vương thị liền nói.



“A?” Trương thị giật mình.



Liên Mạn Nhi ngồi cạnh nghe thấy cũng không khỏi kinh hãi. Bọn người

Liên Thủ Nhân cho là thông qua Liên Tú Nhi dựa vào núi lớn, nhưng nghe

Ngô Vương thị nói vậy, Trịnh Tam lão gia này rõ ràng là lão quan rỗng

ruột.



Liên Tú Nhi thiệt thòi, thượng phòng Liên gia cũng thua lỗ.



“Nhưng Trịnh Tam lão gia cũng có gia tài. “Ngô Vương thị lại nói,

“Lúc trẻ hắn ra ngoài, phụ thân hắn thích hắn nhất, nên chia rất nhiều

gia tài cho hắn. Hắn làm thư lại, mấy chục năm cũng để dành được một số

tiền đáng kể… Mặc dù là chi thứ nhưng ở Trịnh gia cũng là người một nhà, muốn ở Thái Thương chiếu cố thượng phòng nhà các ngươi hẳn là không

thành vấn đề.”



Thì ra Trịnh Tam lão gia có bối cảnh như vậy, Liên Thủ Nhân cũng quá

là bụng đói ăn quàng. Liên Mạn Nhi nghĩ, có lẽ, Trịnh Tam lão gia là

nhân vật lớn nhất Liên Thủ Nhân có thể dựa vào. Thật là vừa đáng buồn,

vừa buồn cười, vừa đáng xấu hổ.



“Cha bọn nhỏ vì chuyện này mà vẫn còn nổi giận. Chúng ta có thể làm

cái gì chứ? Nhớ ngày đó, bảo là muốn Mạn Nhi của chúng ta đi làm con dâu từ bé của nhà giàu, đi hưởng phúc. Nói ba hoa chích chòe, dụ dỗ chúng

ta đồng ý, sau mới biết được…. Ai, lòng dạ thật tàn nhẫn… Chúng ta ở

riêng, hiện tại đã cách xa. Bọn họ trong tay không có người khác, thì sẽ tính toán Tú Nhi. Chuyện này bọn họ làm quen rồi. Ta nói thật, ta đối

với bọn họ, tâm đã lạnh, ta thật sợ bọn họ.”



“Chúng ta là thân thích, ta nói thật với ngươi, ta rất muốn chặt đứt lui tới với bọn họ.” Trương thị thấp giọng nói.



“Ai, đây là chuyện không có cách nào khác. Hễ lão gia tử và lão thái


Năm nay trước lấy ra vài vò, gửi bán ở các tửu lâu, quán rượu, trước

giới thiệu bảng hiệu, sang năm ủ rượu nho xong, chỉ cần các nàng nói

bán, dĩ nhiên sẽ có người tới cửa mua.



Hơn nữa sang năm số nho dại kia thu hoạch xuống cũng không chỉ dùng

để ủ rượu, một chút nho phẩm chất kém một chút có thể ủ thành nước nho.

Năm nay nhà Liên Mạn Nhi ủ hai vò, mỗi vò năm mươi cân, trong đó có một

vò, trong quá trình ủ Liên Mạn Nhi phát hiện không thể ủ thành rượu liền đổi thành ủ nước nho. Nước nho dại mùi vị không tệ, thích hợp với nữ

nhân và đứa trẻ không thể uống rượu.



“Mạn Nhi nghĩ chu đáo, đi một bước nhìn ba bước.” Liên Thủ Tín và Trương thị đều gật đầu, “Nên như vậy.”



Hôm đó Ngũ Lang đi trấn trên tìm Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng truyền

lời, qua hai ngày, quả thật có một tiểu địa chủ họ Vương ở Tam Thập Lý

doanh tử muốn bán đất.



Đất muốn bán là ở chân núi Nam Sơn, cách mảnh đất của Liên lão gia tử một mảnh. Là hai khối đất cách nhau một con đường nhỏ, trong đó có một

khối đất có cấu tạo và tính chất thượng đẳng, mỗi mẫu chào giá năm lượng bạc, tổng cộng có hai mươi mẫu. Một số khác là đất trung đẳng, mỗi mẫu

chào giá bốn lương bạc, có ba mươi mẫu.



Đất tốt, gần nhà, giá cả vừa phải, một nhà Liên Mạn Nhi nhìn xong liền quyết định mua hết.



Năm mươi mẫu, tổng cộng là hai trăm bốn mươi lượng bạc, hôm đó liền

viết văn thư khế đất, trả bạc, ngày thứ hai, Ngô Ngọc Quý đã đem khế ước đỏ về.



“Hiện tại các ngươi muốn mua đất cũng rất dễ dàng.” Lúc ăn cơm, Ngô

Ngọc Quý cười nói, “Có người muốn bán đất tìm ta, hỏi trước nhà các

ngươi có mua hay không? Nếu là các ngươi mua, khẳng định sẽ bán cho các

ngươi.”



“Đây còn không phải là công lao của Ngô Tam thúc và Gia Hưng ca à.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.



“Công lao này ta không thể nhận.” Ngô Ngọc Quý cười nói, “Thứ nhất,

giá cả vừa phải, nhà người bán cần tiền gấp, các ngươi cũng không ép

giá. Thứ hai, đương nhiên là các ngươi trả tiền sòng phẳng, không khất

nợ. Thứ ba, bán đất cho các ngươi, đất này rơi vào tay chủ nhân tốt, các ngươi có thể chăm sóc thật tốt.”



“Trừ những điều trên, còn có một lý do.” Ngô Ngọc Quý cười to, “Đều

là bán, nói với bên ngoài là bán đất cho cổng chào ngự ban của Liên gia, người bán đất kia đều cảm thấy vinh dự…”