Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 480 : Bánh trái Du

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


*Cây du, thuộc họ Du (tên khoa học Ulmaceae, chi Ulmus), một loại cây rụng lá, lá hình răng cưa, rất phổ biến ở các nước ôn đới.



Khoai lang giống của nhà Liên Mạn Nhi năm ngoái đã có người đến đặt

mua, trong đó có vài hộ ở Triệu gia thôn đặt hai trăm ba mươicây, trước

đó vào thời điểm mùa thu năm ngoái, có mấy hộ nông dân ở các thôn trấn

xung quanh Tam Thập Lý doanh tử đặt ba nghìn cây. Đến đầu xuân năm nay,

như trước lại có vài người lục tục đến đặt mua.



Vì để có thể ươm đủ giống khoai lang, suốt một mùa đông qua, cả một

nhà chỉ dám lựa ra những củ nhỏ, phẩm chất không tốt lắm để ăn, hơn nữa

còn phải ăn rất tiết kiệm.



Giống khoai lang mà nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị ươm đều được lưu giữ

trong hầm ngầm qua mùa đông. Lúc này lấy ra, mọi người kiểm tra, trừ một số ít bị biến chất, còn lại đa số đều được bảo quản rất tốt.



Năm nay gây giống khoai lang, Liên Thủ Tính lại tính dùng thổ kháng

như mùa trước. Ở ngay trong viện, bên cạnh tường có dựng một căn hầm

thấp. Bên trong hầm, ở giữa có một đường nhỏ, phía hai bên dùng gạch

vuông (gạch sống, phơi nắng không nung) để xây giường gạch. Liên Thủ Tín mang theo vài người đầy tớ, chở cát mịn tới đây, đem cát rải đều lên

trên giường gạch, lại đem củ khoai lang xếp lên trên rồi dùng đất cát

phủ lên, sau đó mấy người nhóm lửa ở trong bếp lò, thẳng đến lúc đạt

được nhiệt độ thích hợp mới thôi.



Trong suốt thời gian ươm giống, trên giường gạch phải duy trì ở nhiệt độ nhất định.



Có kinh nghiệm ươm giống của năm ngoái, năm nay Liên Thủ Tín liền

quen tay quen chân, đem các phần công việc an bài cho mấy người đầy tớ

hết sức thỏa đáng. Mà năm nay có người làm chuyên môn đảm nhận công việc đốt kháng, Liên Thủ Tín chỉ cần đúng hạn đến kiểm tra, so với trước kia nhàn hạ hơn nhiều.



Liên Mạn Nhi thì không nhàn rỗi, nàng đang chuẩn bị hạt giống để trồng rau.



Năm nay trong nhà nhiều thêm hơn năm miệng ăn, lại toàn người tráng

kiện, sức ăn tất nhiên không hề nhỏ. Vườn rau giờ đã được mở rộng gấp

đôi, nàng liền phải chuẩn bị thêm nhiều giống rau.



Hai đầu giường đặt gần phía lò sưởi ở nhà trên của Đông phòng cùng

Tây phòng cơ hồ bày đầy khay cùng bát, mà phía vườn rau lại mở thêm một

khoảnh đất nhỏ, chuẩn bị làm ruộng ươm. Nếu muốn nhanh chóng có rau dưa

để ăn, sớm ươm sớm gieo chính là biện pháp tốt nhất.



Mà trong những khay kia, đến một nửa là hạt giống cây ngô.



Ăn xong cơm trưa, Liên Mạn Nhi trở lại phòng của mình. Bởi vì ngoài

phòng đốt bếp lò cho nên giường gạch vẫn luôn giữ nhiệt, khí trời cũng

rất tốt, ánh nắng chan hòa xuyên qua cửa thủy tinh, hắt lên phía giường


“Mẹ, hai ngày này người cứ nhắc hoài đến bánh trái Du, hay là hôm nay chúng ta liền làm bánh trái Du đi.” Liên Mạn Nhi hướng Trương thị đưa

ra đề nghị.



Trên cây Du cơ hồ không có mọc thêm lá, chỉ có dày đặc từng khóm,

từng chùm quả Du. Hiện tại chính là thời điểm quả Du tươi nhất, ăn ngon

nhất.



“Được rồi.” Trương thị gật đầu.



Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền hoan hô một tiếng, lấy rổ, hướng tới vườn cây Du mà các nàng đã sớm nhắm đi tới.



“Các con cẩn thận một chút.” Trương thị nhìn hai đứa nhỏ đã chạy đi xa, lớn tiếng dặn dò.



Hái quả Du rất đơn giản, có thể trực tiếp dùng cành cây đem quả Du

làm rụng xuống, sau đó nhặt trên mặt đất. Liên Mạn Nhi cảm thấy như vậy

rất lãng phí, không bằng trực tiếp trèo lên cây hái sạch sẽ.



Tiểu Thất cũng ước gì có cơ hội này, có thể đường đường chính chính

trèo lên cây chơi. Đừng xem hắn mập mạp, trèo cây, so với hầu tử còn

nhanh nhẹn hơn.



Tiểu Thất nhoài người trên cây, chọn quả ngon nhất, ném cho Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi dùng rổ đón lấy, lại lấy một chùm quả, rửa cũng không rửa, trực tiếp ăn luôn.



Ở cái niên đại này cơ hồ không có ô nhiễm, lấy quả Du ăn trực tiếp như vậy cũng không sợ xảy ra chuyện gì.



Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất hái được một rổ đầy quả Du, về đến nhà,

Trương thị đã đem bột cán xong, đem để ở đầu giường cạnh lò sưởi. Bột là bột ngô, để ngon hơn, bên trong có cho thêm một chút bột mì.



Đem quả du bỏ ra, lấy đi hạt cứng, một số lá non cũng không có vứt

đi, liền trộn lẫn với bột, nhào đều, sau đó Trương thị bưng chậu bột đi

vào phòng bếp.



Bánh nướng là món ăn yêu thích của những người nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử.



Trong nồi sắt lớn ở phòng bếp đang hầm đồ ăn, là canh xương hầm rong

biển cùng đậu hủ, vừa vặn mới nấu xong, đúng lúc đem nướng bánh.



Trương thị đem chậu bột đặt ở trên bệ bếp, một tay nhào nhào bột mì,

tay kia nắn nắn, sau đó phốc một tiếng ném đến bên thành chảo, bột mì tự nhiên tạo thành một vòng tròn nghiêm chỉnh, dán tại bên thành chảo.



Hình dáng của bánh bột ngô chính là thước đo tốt nhất để kiểm nghiệm trù nghệ của phụ nhân trong nhà.