Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 504 : Tặng củ ấu
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Mấy ngày qua bán cá, đài sen và củ ấu tươi, nhà Liên Mạn Nhi kiếm
được tổng cộng chín mươi lượng bạc. Hơn nữa đoán rằng đến cuối thu, lúc
thu hoạch cuối cùng, số tiền này sẽ gấp lên mấy lần. Cả nhà tất nhiên
rất cao hứng, nhiệt tình.
Trong những sản vật của ao cá và hồ sen nhà Liên Mạn Nhi, cá còn có
thể mua ở chỗ khác chứ củ ấu và đài sen tươi chỉ mình nhà nàng có. Tuy
trồng để mưu lợi nhưng Trương thị thường tặng một ít cho những nhà thân
quen để nếm thức ăn mới lạ.
Nhà Ngô Gia Hưng, Vương Ấu Hằng, nhà Vương Cử nhân đều không cần nói, nhất định sẽ có. Kể cả trong thôn, Trương thị cũng chọn tặng mấy nhà.
Qua trưa nay, mặt trời không chói chang như trước, Liên Mạn Nhi và
Liên Chi Nhi cùng ngồi ở chỗ râm mát trong viện thêu thùa may vá thì
Trương thị xách rổ trở về.
“Mạn Nhi, con dừng tay một lát.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi, “Đem chỗ củ ấu này tặng cho nhà dì cả của con đi.”
Trương thị vừa nói vừa đưa nửa rổ đầy củ ấu tươi mới hái cho Liên Mạn Nhi.
Hai ngày nay nghe nói bà nội Nhị Nha thân thể không thoải mái, ăn
không ngon do trời quá nóng. Củ ấu lột vỏ này, thêm một ít cháo gạo nấu
nhừ, mùi thơm ngát hấp dẫn, có thể giải nhiệt, có lợi cho cơ thể.
Liên Mạn Nhi vâng một tiếng, thả kim chỉ xuống hộp, cầm rổ trong tay
Trương thị đi ra ngoài. Liên Chi Nhi vì lớn tuổi hơn, đã đính hôn rồi,
hơn nữa trời sinh tính nàng yên lặng, không hướng ngoại như Liên Mạn Nhi nên nếu có việc phải chạy ra ngoài sẽ để Liên Mạn Nhi đi làm.
Liên Mạn Nhi cũng không phản đối việc này, cho dù không có những
nguyên nhân kể trên thì Liên Chi Nhi thêu thùa may vá giỏi hơn nàng, để
Liên Chi Nhi có nhiều thời gian yên ổn thêu thùa may vá, nàng cũng bằng
lòng. Hoa văn tinh xảo trên giày thêu nàng đang đi chính là do Liên Chi
Nhi thêu.
Đi qua khóa viện, Đại Mập và Nhị Mập liền sủa gâu gâu chạy lại. Hai
con chó chạy tới trước mặt Liên Mạn Nhi, ngoe nguẩy đuôi, ngẩng đầu gầm
gừ làm nũng với Liên Mạn Nhi. Nếu như người đứng đây là tiểu Thất, chúng nhất định sẽ nhảy bổ lên người. Mỗi ngày tiểu Thất tan học, hai con chó này đều lăn qua lăn lại trên người tiểu Thất một vòng mới chịu đi
xuống.
Thật ra thì mới đầu, chúng cũng làm vậy với Liên Mạn Nhi nhưng bị
Còn nói đến củ ấu.
“Vật này, khi còn bé bà từng thấy một lần, đã phơi khô rồi, có người
từ phương Nam mang tới. Khi đó, Chu gia cũng sống sung túc.” Nói đến
đây, bà nội Nhị Nha thở dài một hơi, “…Không mẫu mực, đều tiêu xài hết…”
Nghe nàng nói đến nhà mẹ đẻ của nàng, hai mẹ con vợ Ngô Ngọc Xương và Nhị Nha ai cũng không chen vào.
Liên Mạn Nhi chăm chú lắng nghe. Chu thị cũng không hướng về nhà mẹ
đẻ như bà nội Nhị Nha, chưa bao giờ nói đến nhà mẹ đẻ. Những điều Liên
Mạn Nhi biết đều từ đôi câu mọi người nói ra.
Nhà mẹ đẻ của Chu thị vốn giàu có, vô cùng giàu có, nhưng bắt đầu suy tàn từ đời ông nội của Chu thị, nguyên nhân vì ông nội Chu thị ăn uống
chơi gái đánh bạc, thua cả gia nghiệp to lớn.
Ngô gia ở trấn Thanh Dương cũng coi như nhà giàu, lúc cha Ngô Ngọc
Xương cưới vợ cũng là địa chủ, nhà có không ít phòng ốc và đất đai,
chẳng qua là sau này cũng suy tàn. Nhưng hiện tại nhà Ngô Ngọc Xương
sống cũng tốt hơn người khác nhiều. Mà lúc Liên lão gia tử cưới Chu thị
cũng là lúc cuộc đời thuận lợi nhất, làm việc xuôi chèo mát mái ở cửa
hàng, tích cóp từng chút bạc một trong tay.
Bởi vậy có thể thấy được, khi đó dù Chu gia thua cả gia nghiệp nhưng
vẫn còn vốn liếng nên hai chị em họ này mới có thể gả vào Ngô gia và
Liên gia.
Tướng mạo của Ngô Ngọc Xương không hề giống bà nội của Nhị Nha, có
thể đoán rằng cha Ngô Ngọc Xương khá tuấn tú. Mà lúc Liên lão gia tử còn trẻ, nhất định cũng là nam nhân cao lớn anh tuấn.
Liên Mạn Nhi chưa từng nghe nói Chu thị có đồ cưới gì, với tính tình
của Chu thị, nếu có đồ cưới danh giá, nhất định sẽ thường xuyên nhắc
đến, nói cách khác, lúc Chu thị gả tới là không có đồ cưới.
Ở niên đại này, nếu kết hôn cũng phải xem điều kiện tương đương. Chu
thị có thể gả cho Liên lão gia tử, chỉ có tướng mạo của nàng không xấu
cũng không đủ, nàng hẳn là còn một điều kiện khác hấp dẫn Liên lão gia
tử.....