Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 776 : Trong Ngoài Có Khác

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: Dao Dao

Beta: Nora

Đi ra đầu tiên là Tưởng thị, nàng đang

nấu nước ở gian ngoài, trông thấy nhà Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi và Ngô

Gia Hưng đến, một bên báo với trong nhà, một bên gọi Liên Kế Tổ, hai vợ

chồng ra đón.



Tưởng thị và Liên Kế Tổ ở trong viện đón đoàn người Liên Mạn Nhi. Liên Kế Tổ cười chào Liên Thủ Tín. Mà Tưởng

thị, người biết ứng đối hơn trong hai vợ chồng, thì cười nói mấy câu

khách khí, mời mọi người vào trong nhà ngồi.



Mọi người hướng thượng phòng đi vào.

Liên Kế Tổ đi trước với Liên Thủ Tín, mà Tưởng thị rơi lại phía sau, còn cố ý hướng về phía Liên Mạn Nhi cười cười.



“Mạn Nhi cũng tới sao?” Tưởng thị cười nói với Liên Mạn Nhi.



“Vâng. Đại tẩu vất vả rồi.” Liên Mạn Nhi vừa cười vừa nói. Giờ ở nhà cũ, tuy Chu thị sai bảo Liên Nha Nhi thuận

tay nhất, nhưng dù sao Liên Nha Nhi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không làm

được, đa số việc nội trợ đều rơi xuống người Tưởng thị.



“Vất vả gì chứ, đây là việc phải làm mà.” Tưởng thị vội cười.



Liên Mạn Nhi nhếch môi, cũng không nói

gì thêm. Đi qua mái hiên đông sương phòng, Liên Mạn Nhi vô thức nhìn

thoáng qua đông sương phòng. Cửa sổ đóng rất chặt, bên trong lặng ngắt

như tờ.



Họ tới đây, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị sẽ

không vì lễ phép mà ra chào, nhưng tuyệt đối sẽ tò mò ham náo nhiệt mà

ra thôi. Hôm nay lại không có chút động tĩnh nào, xem ra hai vợ chồng

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều không ở nhà, chắc lại la cà nhà nào rồi.

Liên Mạn Nhi nghĩ.



“Nhị thúc và nhị thẩm vừa ăn xong điểm

tâm đã đi, cũng không biết là đi đâu.” Tưởng thị chú ý thấy ánh mắt Liên Mạn Nhi quét qua Đông sương phòng, vội nói: “Tứ Lang cũng đi rồi. Lục

Lang mới vừa rồi còn ở đây, chắc mới ra sau viện. Nha Nhi ở thượng

phòng, đang giặt quần áo cho bà nội.”



Đoàn người vào thượng phòng, Liên Mạn

Nhi thấy bếp phía đông đang đun một nồi sắt, có hơi nước nóng thoát ra

từ trong nồi, trong lò còn nửa bó củi đang đốt.


Nhà cũ cũng đã tới, Liên lão gia tử và

Chu thị cũng đã gặp, cũng coi như đủ lễ. Liên Mạn Nhi trông thấy Liên

Thủ Tín nhìn về phía nàng, liền cố ý trừng lớn hai mắt.



“Gia Hưng à, hôm nào con lại đến nói

chuyện với ông đi. Thân thể ông không được tốt, cần nghỉ ngơi nhiều.”

Liên Thủ Tín liền nói.



Ngô Gia Hưng lập tức đứng dậy.



“Bữa tiệc hôm đó, con nghe nói ông vì

biết chúng con thành thân, quá vui mừng làm tái phát bệnh cũ.” Ngô Gia

Hưng nói với vẻ áy náy.



Lời của Ngô Gia Hưng vừa đúng chạm vào

tâm bệnh của Liên lão gia tử. Liên lão gia tử hơi ngừng thở, sắc mặt đỏ

lên. Chuyện thêm trang cho Liên Chi Nhi, mặc dù là do Chu thị chuẩn bị,

ông cũng không rõ tình hình. Nhưng với tư cách là chủ nhà, vẫn phải bụng làm dạ chịu.



“Trông thấy ông bà, con vui quá, quên

mất chuyện này. May nhờ có cha nhắc nhở.” Ngô Gia Hưng đứng nghiêm túc

nói. “Ông, bà nội, hai người đừng trách. Con về trước, mấy ngày nữa lại

đến thăm hai người.”



Liên Chi Nhi cũng đứng lên theo Ngô Gia Hưng, sau đó nhóm Liên Mạn Nhi cũng xuống giường. Mọi người chuẩn bị đi về.



“Ngồi thêm chút nữa…” Liên lão gia tử

vội nói, ông một lòng muốn chuyện trò cùng họ, nhưng những lời vừa rồi

của Ngô Gia Hưng lại khiến ông không thể mạnh mẽ giữ lại.



“Cha, người hãy nghỉ ngơi cho tốt. Sau

này hai đứa chúng nó sẽ lại đến.” Liên Thủ Tín lên tiếng. Liên Thủ Tín

sợ chút nữa Chu Thị lại đột nhiên nổi giận, mọi người khó có thể chịu

nổi. Họ là người nhà cũng thôi đi, nhưng Ngô Gia Hưng là chú rể mới.

Nhiều người cùng đến như thế, trừ bề ngoài thể hiện sự trịnh trọng, bên

trong cũng là vì lo lắng, quan trọng là quan sát, che chở, tránh sinh ra chuyện, khiến thời gian tốt đẹp lại bị phủ màu u ám.



Chu thị ra vẻ không vui, tuy bà giả bộ

ngủ không phát tác, nhưng ai cũng không thể cam đoan sau chút nữa Chu

thị có thể bộc phát hay không. Họ không thể mạo hiểm như vậy.