Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 777 : Kẻ Trước Người Sau

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: Dao Dao

Beta: Nora

Đoàn người Liên Mạn Nhi đi ra ngoài,

Liên lão gia tử thấy không giữ được người, lập tức xuống giường, muốn

đích thân tiễn họ ra ngoài.



“Cha, lão nhân người đừng xuống giường.

Hôm nay ngoài trời lạnh lắm ạ.” Những người khác đi ra ngoài trước. Liên Thủ Tín vội ngăn Liên lão gia tử lại.



“Đúng vậy đó ông nội.” Ngũ Lang cũng

chậm lại phía sau, cười khuyên nhủ Liên lão gia tử: “Chúng cháu đều là

vãn bối, không lý nào lại để lão nhân người đưa tiễn. Đều là người một

nhà, không cần chú ý những nghi thức xã giao này đâu ạ. Người nghỉ ngơi

nhiều hơn đi, sớm bồi dưỡng thân thể cho tốt, đây mới là chuyện lớn

nhất, quan trọng nhất đấy ạ.”



Liên Thủ Tín và Ngũ Lang giữ Liên lão

gia tử lại khuyên can. Liên Thủ Lễ và Nhị Lang cũng phụ họa theo. Mà

cùng lúc đó, Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Liên Diệp Nhi đã rời khỏi thượng phòng. Liên lão gia tử thấy tình thế này,

ông biết ông không cách nào tự mình tiễn họ nữa, chỉ đành thở dài một

hơi, liền kêu Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị:



“Thay ta tiễn Tam thúc, Tứ thúc, còn cả mấy đệ đệ, muội muội, đặc biệt là Gia Hưng. Đứa nhỏ Gia Hưng này, ta thật yêu thích nó.”



Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, và Tưởng thị đều vội vàng gật đầu vâng lời, lúc này mọi người mới vây quanh ra cửa.



Còn chưa tới cổng, đã thấy cổng bị đẩy

ra từ bên ngoài, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tất ta tất tưởi đi vào. Theo

sau lưng họ là Tứ Lang.



“A má ơi, chúng ta đã về trễ rồi sao?”

Hà thị trông thấy mấy người Liên Thủ Tín lập tức dừng lại, vỗ đùi một

cái, dường như vô cùng tiếc nuối.



“Đã ở đây hơn nửa ngày, sao không ở thêm chút nữa.” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói.



Tứ Lang và Lục Lang theo sau Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không nói gì.



“Nhị bá, Nhị bá mẫu, hai người mới đi thăm nhà bằng hữu về ạ?” Ngô Gia Hưng cười chào hỏi với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.



Ngô gia và Liên gia vì mối quan hệ của

Chu thị và đại Chu thị mà thân thiết. Giờ Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi

thành thân, liền thay đổi xưng hô với Liên lão gia tử và Chu thị, dĩ

nhiên cũng phải sửa xưng hô với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ
cơm thì hai vợ chồng này luôn mất bóng, Chu thị đã bất mãn lâu rồi.



“Haiz…” Đúng lúc này Liên lão gia tử thở dài một tiếng: “Lần này xem như ta đã chọc phải Ngô gia rồi.”



Chọc ở đây là thổ ngữ nhà nông dùng, ý

tứ không phải trêu chọc mà là đắc tội. Người trong nhà chọc con cháu nhà mình thì không việc gì, dù sao cũng là thân tình cốt nhục. Nhưng chọc

đến người ngoài lại thành chuyện lớn. Đời này Liên lão gia tử kiêng kị

nhất chính là chuyện này.



“Chọc thì chọc chứ sao.” Chu thị hừ một tiếng: “Còn trông cậy gì vào chúng! Ta cũng không thiếu gói bánh bông lan kia.”



Sở dĩ Chu thị nói vậy, là vì nhà nông ở

Tam Thập Lí Doanh Tử tặng lễ cho trưởng bối ngày tết ngày lễ, tuyệt đại

đa số sẽ có bánh bông lan bên trong.



“Bà thì biết cái gì!” Liên lão gia tử thở dài một hơi: “Vợ hiền chồng ít họa. Bà đấy, bà chính là cái mầm tai họa mà.”



“Ta thì cái gì cũng không hiểu, vậy

ngươi thì hiểu chắc!”Chu thị một bên vắt cho ráo bộ đồ vừa giặt xong,

một bên cười lạnh nói với Liên lão gia tử: “Ngươi thì hiểu nhiều lắm! Ta thấy ngươi cũng chẳng có gì xuất sắc. Người ta có ai coi ngươi vào đâu

đâu nào.”



“Lần đầu lại mặt, chúng cái gì cũng

không mang, đến tay không đấy. Chúng nó cũng thầm hạ thấp trong lòng

kìa. Không muốn cho ta, được thôi. Ta không hiểu, thế nào ngươi cũng như vậy, lão gia tử hiểu biết hơn người mà, người ta sao không cho ngươi

thứ gì vậy!”



“Tự ngươi còn cho mình là lưu quang thủy hoạt*. Trong mắt người ta, ngươi với ta có khác gì đâu.” Chu thị nói

xong, cười lạnh vài tiếng.



*lưu quang thủy hoạt: hình dung thứ

gì đó vô cùng sạch sẽ, tinh khiết. Tham khảo:

http://www.baike.com/wiki/%E6%BA%9C%E5%85%89%E6%B0%B4%E6%BB%91



Đối với những lời đâm chọc của Chu thị, Liên lão gia tử làm như không nghe thấy, chỉ một mực nghĩ rằng đã chọc Ngô gia.



“Không thể nào a, trong nhà thế nào cũng được, dù sao cũng phải biết phân biệt chuyện trong nhà, chuyện bên

ngoài. Chuyện này nên ém xuống chứ, sao lại để Ngô gia biết được? Không

thể nào.” Liên lão gia tử thì thào tự nói, nhắm mắt lại… “Không hiểu

chuyện, không cho người ta bớt lo mà…”



“Nương, vừa rồi đám lão tứ tới thật không để lại cho thứ gì sao?” Liên Thủ Nghĩa tiến đến trước mặt Chu thị, hỏi.