Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 778 : Tham Ăn

Ngày đăng: 16:57 18/04/20


Edit: Dao Dao

Beta: Nora

“Ngươi cách xa ta một chút.” Chu thị

thấy Liên Thủ Nghĩa tới trước mặt liền ngẩng đầu nhìn ông ta, rồi vẩy đồ ướt trong tay, làm nước văng tung tóe.



Liên Thủ Nghĩa đành lui về sau một bước.



“Không phải ngươi thấy rồi à?” Chu thị

hừ lạnh một tiếng, nói: “Hai con mắt của vợ chồng ngươi không phải vừa

vào đã ngó khắp cả sao, còn kém không lật tủ lên thôi. Trong phòng này

chẳng có thêm cái gì, ngươi không nhìn ra sao?”



Quy củ của nhà cũ Liên gia, lễ vật người khác đưa tới đều phải bày ở ngăn tủ chỗ mọi người dễ chú ý. Phàm có

người đến thăm nhà đều có thể nhìn thấy, họ nhất định sẽ hỏi lễ vật từ

đâu tới, lúc này Liên lão gia tử mới giải thích rõ ràng.



Trên ngăn tủ bày càng nhiều lễ vật, lễ

càng dày, lại càng chứng tỏ nhân duyên của gia đình này tốt, được người

khác yêu mến và tôn kính. Mà ở nhà cũ, đưa lễ vật tới dĩ nhiên là cho

Liên lão gia tử và Chu thị. Lễ vật càng nhiều thì nói lên đôi vợ chồng

này sống thành công, được hậu sinh, vãn bối hiếu kính và kính yêu.



Bởi vì điều kiện sinh hoạt bình thường

của nông gia có hạn, nhân tình lui tới tặng lễ cũng không nhiều, cũng

không có lễ dày. Mà lễ vật càng nhiều, càng dày, thì càng nói rõ gia

đình này lui tới với những người không tầm thường.



Lễ vật càng nhiều, càng dày, đương nhiên lại càng được bà con hàng xóm hâm mộ.



Liên lão gia tử rất thích cảm giác được

hâm mộ này. Đương nhiên, bày lễ vật được tặng ở chỗ trang trọng cũng là

tán dương người tặng lễ.



Nhưng, giới hạn người tặng lễ phải là

“người ngoài”. Đồ vật nhà Liên Thủ Tín đưa tới từ đầu không có đãi ngộ

như vậy. Mỗi lần nhà Liên Thủ Tín đưa điểm tâm hoặc những thứ khác tới,

sau khi họ đi, Chu thị sẽ đem đồ bỏ vào tủ chén.




“Những đồ kia vốn cũng chẳng phải của

hắn, đều là Ngô gia đưa, là nhà lão Tứ cho hắn đấy.” Hà thị chẳng phải

người thông minh, bà ta không nghĩ ra nổi vì sao Chu thị lại phát giận

lớn như thế, cũng không rõ ý tứ ngấm ngầm trong lời của Chu thị. Cho nên bà ta vẫn tiếp tục lải nhải với Chu thị.



“Giờ nhà lão tứ có núi vàng núi bạc đấy, nhà hắn đâu thiếu mấy thứ này? Hắn đưa cho nhà lão tam, sao lại không

đưa cho cha mẹ ruột?” Hà thị lại nói: “Con đoán, những đồ ăn kia giờ nhà lão tứ chưa chắc đã ăn xong. Nương, nếu không, con bảo vợ Kế Tổ sang

hỏi nha?”



Những lời này mới là mục đích chính của mớ chuyện trò hôm nay Hà thị nói.



Sắc mặt Chu thị sớm bị tức giận làm cho

trắng bệch, roạt một tiếng, bà ném mớ quần áo vừa lôi từ chậu ra trở lại trong đó, bởi vì dùng quá nhiều sức, non nửa bồn nước văng ra tung tóe, giường gạch và mặt đất đều ướt một mảng lớn.



“Trừ ăn ra, ngươi còn biết làm gì. Đầu

ngươi mọc trên cổ, hay mọc ở mông thế!” Chu thị chỉ mặt Hà thị, chửi ầm

lên: “Chê đồ ăn ở đây không ngon, ngươi cút cho ta. Ngươi lăn đến nhà

lão tứ, lão tam, làm chó cho nhà người ta đi. Ngươi cút cho ta!”



Cơn tức của Chu thị chỉ mắng chửi người

thì không đủ phát hết ra, bà cúi đầu thấy cái chậu trên giường gạch, dứt khoát lấy hết quần áo ra bỏ xuống giường gạch, sau đó đưa tay, liền

giội cả nửa bồn nước còn lại lên Hà thị.



Hà thị không dự tính gì, đã bị giội một cái, thoáng cái bị giội ướt hết nửa người.



“A má ơi, a má ơi.” Hà thị một bên kêu

to, một bên muốn đứng dậy. Không đợi mông bà rời mặt ghế, liền bị

nghiêng người, ngã lộn lên đất chung với cái ghế.



Hóa ra Liên Thủ Nghĩa ngồi ở đầu ghế bên kia thấy động tác của Chu thị thì nhanh hơn Hà thị, nhảy dựng lên

trước, kết quả hai đầu ghế không cân, khiến Hà thị ngã trên mặt đất.



Nửa người Hà thị ướt sũng, nền phòng là đất vàng nện chặt, ngã cú này, trông Hà thị không thể nhìn nổi.



“Cút hết cho ta, đừng lẩn quẩn trước mặt ta.” Thấy Hà thị chật vật, Chu thị bớt giận một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói.