Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế
Chương 82 : Thu yến 2
Ngày đăng: 11:53 30/04/20
Đúng là khí trời cuối thu, dù mặt trời lên cao nhưng cũng không nóng mấy,
ngược lại ấm áp khiến người dễ buồn ngủ, Ngâm Hoan nhìn bàn phía xa xa
kia, chỗ đó đặt hai cái ghế dựa, một cao một thấp, xung quanh cũng không thiếu ghế ngồi, cùng so sánh với chỗ của các nàng có điểm bất đồng.
Cho đến khi thái giám hô lớn Thái hậu nương nương giá lâm, Hoàng hậu nương
nương giá lâm, tất cả mọi người đều đứng dậy, phúc thân về hướng Phượng
giá hô, Thái hậu nương nương thiên tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế.
Hoàng hậu đỡ Thái hậu chậm rãi đến, bên kia là một cô nương bằng tuổi Ngâm
Hoan cũng đỡ Thái hậu, Thái hậu sau khi ngồi xuống mở miệng nói, "Đều
ngồi đi."
"Tạ Thái hậu."
Rõ ràng cảm giác được người chung quanh ngồi nghiêm chỉnh, Ngâm Hoan nhìn thẳng, chỉ có thể nhìn thấy làn váy của bà.
Thái hậu nhẹ nhàng vỗ một bả vai của người bên cạnh, "Tĩnh Thù a, con lại
ngồi với các tỷ tỷ đi." Cô nương kia nhìn bốn phía vòng, ngược lại đi
tới chỗ ngồi của mình, Thái hậu nhìn thấy nhiều người như vậy, đối với
Hoàng hậu ngồi ở một bên cười nói, "Đều là mấy cô nương lạ mặt, ta đã
già rồi."
"Sao ngài lại nói như vậy, ngài không già chút nào chỉ là các cô nương này lớn quá nhanh thôi."
"Con nói rất đúng, qua ba năm, lại thêm không ít người mới vào cung, thêm
mấy năm nữa trong cung cũng toàn là người mới." Thái hậu cảm khái nói,
bà vẫn còn nhớ rõ thời điểm bà mới vừa vào cung.
Hoàng hậu ở một bên gật đầu đồng ý, mà sân khấu đối diện đã bắt đầu diễn hí
khúc, Ngâm Hoan dần bị vở kịch trên sân khấu cuốn hút sự chú ý, vở kịch
diễn xong, các nàng lui về hậu trường, Hoàng hậu liền đỡ thái hậu ly
khai.
Không khí buông lỏng hơn một chút,
nhóm đầu tiên ngồi không yên đó là các vị công chúa quận chúa, thu yến
này chính là tiệc nhà buổi tối, không bao lâu, các vị tiểu thư ngồi bên
cạnh Ngâm Hoan cũng bắt đầu ngồi không yên kết bạn đi về phía ngự hoa
viên, xem kịch thật là nhàm chán, nhưng là Ngâm Hoan cũng không dám
động, tình nguyện ngồi ăn trái cây, chờ dạ tiệc bắt đầu.
"Ngâm Hoan muội muội, ngươi ngồi yên một chỗ nha, ta tìm suốt nửa ngày mới
thấy muội." Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gào thét của Tưởng Như
Nhân, Ngâm Hoan quay đầu lại, a, bảy tám vị tiểu thư đứng ở sau lưng
"Phụ hoàng, nhi thần xin biểu diễn một thủ khúc, nhưng con có thể mời người cùng hợp tấu với con hay không?" Tĩnh Thù đã đổi một bộ quần áo khác, một bộ y phục màu hồng phấn, bên hông là dải
lụa màu hồng nhạt, trên trán tóc mái cắt ngang tuỳ ý lay động, một đầu
tóc đen mượt dùng một cây trâm màu trắng có gắn những sợi tơ mảnh cố
định lại, một trận gió thổi qua, làn váy lay động lơ lửng nhẹ nhàng,
xinh đẹp tuyệt vời hấp dẫn con mắt mọi người.
"Con muốn mời
ai hợp tấu?" Hoàng Thượng cười cười nhìn xem nàng, Tĩnh Thù xoay người,
ánh mắt chuẩn xác đã rơi vào trên người một người, mọi người cũng liếc
nhìn theo, Tô Khiêm Mặc giờ phút này rất là vô tội nhìn nàng, "Phụ
hoàng, con muốn mời biểu ca cùng con hợp tấu."
"Hoàng Thượng, thần không thể tấu nổi khúc nhạc vui mừng này, chỉ sợ không chịu nổi
nhiệm vụ này." Ngâm Hoan nhìn Tô Khiêm Mặc tiến lên, nghiêm trang nói
với Hoàng Thượng, rồi hướng về Tĩnh Thù đứng một bên nói ra, "Thất công chúa, hay là ngài mời người khác đi, chuyện nhạc lý tại hạ một chữ cũng không biết, sẽ phá hư buổi biểu diễn của ngài."
Vẻ mặt Tĩnh
Thù vừa rồi còn mong, lúc này cảm giác ủy khuất một chút, ở trước mặt
mọi người biểu ca không những không phối hợp còn cự tuyệt chính mình,
đang muốn quay đầu nhìn lại hoàng hậu, thái tử ngồi ở đó mở miệng, "Thất muội, ta thấy muội là cố tình muốn nhìn biểu ca muội xấu mặt, không
bằng để Đại ca đệm nhạc cho muội nha?"
"Muội nào có ~" Tĩnh
Thù nhẹ giậm chân một cái, nàng chỉ muốn biểu ca cùng nàng biểu diễn,
biểu ca không biết nhạc nàng đã sớm biết a, cho nên lúc hắn vừa về đến
nhà nàng liền bàn bạc với nhạc sư đến Bát vương phủ, hy vọng hắn có thể
học được một hai, nào biết đâu biểu ca một chút này cũng không muốn.
"Thất muội, hay là để Tam ca biểu diễn cùng ngươi, đừng để Khiêm Mặc làm hư
buổi biểu diễn của muội." Tô Khiêm Trạch không biết ở đâu tìm được cây
sáo, đi lên đài kéo nàng lại gần khuyên nhủ, "Nhiều người nhìn như vậy,
muội hãy biểu diễn trước, có gì nói sao."
Tĩnh Thù lúc này
mới bất đắc dĩ gẩy cầm, hoàng hậu nhìn hai huynh muội diễn tấu, cùng
Hoàng Thượng nhìn thoáng qua, có chút đau đầu cười nói, "Hoàng Thượng,
thần thiếp đã nuông chiều hư hài tử rồi."
"Chuyện này cũng
không trách một mình nàng." Hoàng Thượng nhìn thoáng qua tiểu tử của Bát vương gia, hắn không nể mặt người như thế, cũng chỉ là một mình hỗn
tiểu tử hắn, hết lần này tới lần khác làm buồn lòng nữ nhi bảo bối của
người khác.