Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 84 : Chuyện hà bao 2

Ngày đăng: 11:53 30/04/20


Ngâm Hoan xoa nhẹ mí

mắt dưới, quấn sợi chỉ vừa mới kéo vào hà bao, đồ án thêu một mặt đã

hoàn thành xong, hà bao màu xanh đậm với mặt trên thêu hoa đơn giản,

Ngâm Hoan lấy một hạt châu trong hộp ra cẩn thận gắn vào giữa, cầm kim

xuyên qua cố định chặt vào hà bao.



"Tiểu thư, ngài nghỉ một

lát đi." Ngâm Hoan vừa ngồi xuống làm là ngồi hơn nửa ngày làm hà bao,

bên trong rổ có rất nhiều hà bao lớn nhỏ đủ loại hình thức, mỗi lần hoàn thành một cái nàng đều không cảm thấy vừa ý mình, Nhĩ Đông lại cảm thấy tất cả đều rất đẹp mắt, nhưng tại sao tiểu thư lại không có tí hài lòng nào (Mây: Iêu rồi, tỷ ấy iêu rồi, không khổ công Mặc ca mặt dày đeo bám mà khửa khửa)



Ngâm Hoan đấm đấm phía sau cổ, ngửa đầu dựa vào gối phía sau, Nhĩ Đông đi

đến thay nàng xoa bóp bả vai, tuy miệng tiểu thư nói tuỳ tiện thêu một

cái, nhưng mấy ngày nay không biết nàng đã thêu bao nhiêu cái rồi, Tập

Noãn đứng giữ cửa vào thông báo, "Tiểu thư, Tam tiểu thư đến thăm ngài."



Cố Ngâm Nguyệt vừa đến, thấy một bàn hà bao cùng hạt châu, "Muội định mở cửa hàng hà bao hay sao mà làm nhiều vậy."



"Tam tỷ, tỷ tới thật đúng lúc, tỷ giúp muội chọn cái nào đẹp nhất đi." Tinh

thần Ngâm Hoan đã lấy lại một chút tỉnh táo, cầm lấy mấy cái hà bao mình cảm thấy hợp ý đưa cho Cố Ngâm Nguyệt xem, Cố Ngâm Nguyệt chưa từng

thấy nàng hao tổn tâm trí cho những việc như thế này, chỉ vào mấy cái

không tệ, Ngâm Hoan lại cảm thấy hay là thêu phía bên trên nhìn đẹp hơn, Cố Ngâm Nguyệt nở nụ cười, "Muội đây là muốn thêu có ai mà dụng tâm như vậy."



"Không có đâu, muội chỉ thêu chơi." Ngâm Hoan đem tất

cả bỏ lại trong giỏ sách, "Tam tỷ hôm nay sao lại rảnh rỗi tới thăm muội vậy."



Cố Ngâm Nguyệt đột nhiên có chút thẹn thùng, "Ta thấy

mấy cửa hàng của muội làm ăn rất tốt nên muốn hỏi muội kinh nghiệm quản

lý." Ngâm Hoan sững sờ, lập tức hiểu Cố Ngâm Nguyệt hôm nay đến đây nhằm cố ý học bản lĩnh đương gia chủ mẫu của thương hộ, không khỏi chế nhạo

nói, "Tam tỷ, tại sao tỷ không đi hỏi mẫu thân."



"Ngươi chớ giễu

cợt ta, ta không mở miệng hỏi Đại bá mẫu được, muội có nói hay không,

không nói thì muội coi chừng ta à." Cố Ngâm Nguyệt cáu thẹn nhìn nàng,

đưa tay kéo nàng lại gần, nhéo nhéo gò má của nàng.



"Hảo hảo

hảo, muội nói muội nói." Ngâm Hoan lấy tay xoa khẽ gò má bị nhéo đau,

"Tương lai Tam tỷ gả qua đó, làm đương gia chủ mẫu, tỷ nhất định là muốn thay tỷ phu quản lý cửa hàng cho hắn."



"Không cho muội nói." Cố Ngâm Nguyệt vội vàng bụm miệng nàng, cả khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt

nhìn nàng, Ngâm Hoan trốn tránh tay nàng, "Muội không nói muội không

nói." Lúc này nàng mới buông lỏng tay ra.


cuộc cũng tìm được quà thêm trang cho hai tỷ tỷ của mình.



Đảo mắt tuyết đã ngừng rơi, qua ngày mồng tám tháng chạp không khí năm mới

liền nồng nặc, lúc này bởi vì Mộc thị có cáo mệnh trong người nên phải

vào cùng, ngày hai mươi ba hôm đó, bên Dương quan kia truyền về tin tức, thành công diệt phá môt hắc trại trên núi, bắt được đầu lĩnh sơn trại

nhiều năm qua tại phụ cận Dương quan gây án vô số, còn đoạt lại không ít vàng bạc châu báu, chờ năm sau cùng đưa về Lâm An thành.



Hoàng Thượng thật cao hứng, ban thưởng cho những binh lính lần này lập công,

lần này người đứng mũi chịu sào chuyện trừ phiến loạn gồm ba người,

Hoàng Thượng đều thăng cấp ban thưởng, một trong số đó Tô Khiêm Mặc trực tiếp tăng lên hai chức quan.



Theo tin tức này đến, đêm 30

ngày hôm đó, Ngâm Hoan nhận được quà cuối năm từ người nào đó phái người đưa tới, mở ra vừa nhìn vào liền sợ hết hồn, Tô Khiêm Mặc trực tiếp tại sơn trại lấy những vật phẩm mình yêu thích, cũng không có đăng ký trong danh sách, vật phẩm chiếm công làm tư trở thành quà nơi đây của nàng.



Ngâm Hoan vội vàng đốt phong thư dương dương tự đắc kia của hắn, nếu để cho

người khác biết chẳng phải nàng liền thành người chứa chấp vật phẩm ăn

cướp sao, nàng vội sai Nhĩ Đông đem củ khoai lang phỏng tay kia nhét

vào trong kho hàng.



Trong lúc đó ở Lục phủ, Lục Trùng Nham

suy tư thật lâu liền quyết định đem tất cả gia sản của mình đều lấy ra,

để làm gì, để lặng lẽ đưa sang Cố phủ cho Cố Ngâm Sương làm của hồi môn, vì để cho Cố Ngâm Sương thuận lợi vui vẻ gả qua đây, có thể nói Lục

Trùng Nham cũng rất nhọc lòng, tường cũng trèo lên, tay cũng gãy, lại

lén lút mua không ít đồ đưa qua Cố gia.



Mà trên đời này, duy

nhất rõ ràng biết rõ từng cử động của hắn ngoại trừ Ngâm Hoan ra không

còn ai khác nữa, kiếp trước cho dù Nhị tỷ nàng được làm tự nữ nuôi ở bên người mẫu thân Lục Trùng Nham cũng nhét không ít đồ cho nàng, mà hôm

nay với tình hình này lại càng phải đút, Ngâm Hoan làm sao sẽ buông tha

cho cơ hội tốt như vậy.



Tại thời điểm Lục Trùng Nham cho rẳng tính toán của hắn không người nào đoán được, thời điểm dạ hắc phong cao mang đồ sang Cố phủ, ở cửa sau của Lục phủ, đồ còn chưa kịp chuyển lên

xe ngựa, Lục phu nhân mang người xuất hiện.



Trong thành Lâm

An này gần đây, mỗi khi nhà nào cùng ngồi lại uống trà nói chuyện phiếm

thì đều nhiều hơn một sự kiện, Lục gia Nhị công tử đêm khuya lặng lẽ

thêm của hồi môn cho nàng dâu chưa qua cửa của hắn, kết quả mới vừa ra

khỏi cửa đã bị Lục phu nhân bắt lại trở về, đồ chưa có tặng xong mà toàn bộ lại bị Lục phu nhân tịch thu, cũng không biết lúc trước Lục thiếu

gia hướng Cố gia đưa bao nhiêu thứ, người ta nói sinh nữ nhi chính là

bồi thường tiền, nhưng mà xem ra Lục thiếu gia lại là cái cũng cần phải

bồi thường a.