Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 43 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |5|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Nước Mỹ, Philadelphia



Trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, nam tử dừng bước lại, nhìn khắp nơi.



Mất dấu rồi sao?



Hắn âm thầm nhíu mày, bấm số điện thoại.



Khấu Manh Trân nhận điện thoại, nghe đầu bên kia nói tình huống liền trực tiếp ném cái gương trong tay: “Tìm! Trong vòng 3 ngày phải tìm cho ra!” 



Nam tử đi rồi, trong thùng rác chui ra một phụ nữ dáng người nhỏ xinh. Trong tay bà cầm một túi xách hàng hiệu, quần áo cũng xa xỉ, người này đúng là mẹ ruột Khấu Thu – Bạch Mộng Thu.



Bạch Mộng Thu mở túi xách lấy ra một cái kéo nhỏ cắt đi mái tóc dài. Sau đó lại lấy kiếng đeo lên làm ngụy trang cơ bản nhất.



Động tác thuần thục quen thuộc, hiển nhiên đây không là lần đầu bà làm chuyện này.



Vừa rồi nam tử xưng hô với người bên đầu kia điện thoại là ‘tiểu thư Manh Trân’.



Manh Trân, Khấu Manh Trân, con gái thứ hai của Khấu Quý Dược.



Khóe miệng Bạch Mộng Thu chậm rãi nhếch lên. Khấu Manh Trân phái người đến tìm bà, cái này nói lên điều gì? Khấu Thu đã được mang về Khấu gia, mà còn thành công làm địa vị bọn họ lung lay.



Bà đợi nhiều năm như vậy, đây là lúc nên trở về.



Cùng lúc đó, bờ bên địa cầu, Khấu Thu đang say giấc nồng trên chiếc giường ấm áp mềm mại. Thẳng cho đến khi trên người đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, trơn trợt lan tràn.



Một tay bắt lấy tên đầu sỏ, mắt to đối diện mắt nhỏ.



Con rắn hoa văn rực rỡ nhiều màu ý đồ muốn dùng lưỡi đe dọa hắn, trên đuôi rắn còn gắn thêm một chiếc camera loại nhỏ.



Khấu Thu nhận ra. Đây chẳng phải là thú cưng lần trước mà Lận An Hòa dắt đi dạo sao. Hai ta linh hoạt thắt nút kết con rắn rồi ném ra ngoài cửa sổ.



Đát đát đát, đát đát đát ——



Phòng không bật đèn, Lận Ngang tới tới lui lui dùng khăn lau sàn. Lau chưa được bao lâu liền nhúng khăn vào chậu nước bên cạnh, vắt rồi lau tiếp. Bên cửa sổ xuất hiện một con rắn nhỏ lắc lắc thân hình trườn vào trong. Con rắn nhỏ linh hoạt trườn vào trong chậu nước, bơi đến vui sướng.



Lận Ngang nhìn camera bị ngấm nước, thầm nghĩ. Nó ít gì cũng được nuôi trong nhà nhiều năm nên nghẹn lại xúc động ném nó ra ngoài.



Phòng khách nháy mắt được bật sáng.



Lận An Hòa không biết từ khi nào xuất hiện. Hắn mang gọng kính không tròng, mặc áo sơ mi, đến cạnh bàn tròn rót ly nước: “Trong nhà cây lau nhà.”



Lận Ngang: “Dùng khăn lau sạch hơn.”
Lần thứ hai dừng lại, Tả Nhất đi đến trước mặt Khấu Thu. Khấu Thu vẫn bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hình dáng của miệng khi phát âm —



Mắng ta, ta sẽ tìm cha cáo trạng.



Đang muốn nói, Tả Nhất nghẹn một họng, đổi hưởng chỉnh sửa tư thế các bạn học khác.



An Minh mắt mở trừng trừng thấy một cuộc giao dịch ngầm.



Hôm nay chính là buổi chiều khó khăn nhất đối với Tả Nhất. Làm một thủ hạ xứng chức, hắn cảm thấy mình cần phải dạy cho thiếu gia nhà mình cách đi diễu hành cơ bản nhất. Tối nay nhất định phải thuyết phục Khấu Quý Dược đồng ý mới được.



Buổi tối, Khấu gia.



“Lỗi nhịp?”



Khấu Quý Dược nhìn Khấu Thu: “Ngươi xác định?”



Tả Nhất gật đầu.



Khấu Thu mặt không đổi sắc: “Thiên phú của tôi chỉ biểu hiện trên khuôn mặt.”



Khấu Quý Dược ngẫm lại: “Đi vài bước ta xem thử.”



Khấu Thu cởi giầy đi vài bước trên thảm.



Lăng ba vi bộ, không cái nào giống cái nào.



Sau đó dừng lại, thần sắc chân thành tha thiết hỏi Khấu Quý Dược: “Cha, thấy sao?”



Không đành lòng đả kích lòng tự tin của đứa nhỏ này. Khấu Quý Dược đơn giản phun: “… Còn cứu được.”



Khấu Thu cảm thấy đánh giá này xem như rất cao, khó có khi có người cổ động: “Tôi đi lại vài bước cho hai người xem nhé.”



Vì thế mười phút kế tiếp, thiếu niên đi lỗi nhịp tới tới lui lui hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới.



Tả Nhất quay đầu, nhìn không được.



Khấu Quý Dược: “Quay lại đây.”



Ô nhiễm tinh thần này, sao có thể chỉ có một người bị tàn phá?



Tả Nhất bất đắc dĩ nghe lệnh, tiếp tục có mắt như mù mà nhìn.