Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 51 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |13|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Hình thức phấn đấu của Khấu Thu liên tục mở trong ba ngày… Đến ngày thứ tư, hắn ủ rũ.



Vốn định 6h rời giường, thầm tự nhủ với lòng chỉ thêm 5 phút nữa thôi, cuối cùng đến 8h30 mới dậy. Đến ngay cả đến trường đúng giờ hay không cũng là một vấn đề lớn.



Lúc đến trước cổng trường, Khấu Thu nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc. Hắn đi chậm lại, ý đồ tránh chiếc xe kia.



“Chú út không đến.”



Cửa kính xe không biết khi nào đã hạ xuống, giọng Lận An Hòa trầm thấp lạnh như băng truyền ra.



Khấu Thu làm như vô tình lướt mắt từ cửa kính xe nhìn vào trong, xác định không có Lận Ngang, yên lòng.



Cái câu ‘Cha cháu bảo ta đến đón cháu’ để lại cho hắn một bóng ma vô cùng sâu đậm.



Chú ý tới đôi mắt Khấu Thu có viền đen, Lận An Hòa hỏi: “Ngủ không được?”



Khấu Thu: “Áp lực tinh thần, sáng dậy không nổi nên cảm thấy có chút áy náy.”



Lận An Hòa nói mục đích đến: “Đã nói với cha cậu rồi. Mấy ngày nữa là đến ngày mừng thọ ông nội cậu, tôi cùng chú út sẽ đến đón cậu.”



Khấu Thu nghĩ nghĩ liền hiểu dụng ý, chắc là lo lắng Khấu Trấn bạc đãi khinh thị hắn. Phần tâm ý này làm Khấu Thu cảm thấy vô cùng cảm động… Sau đó hắn từ chối.



“Ý tốt tôi xin nhận. Nhưng tôi đã nhận lời với người khác, ngày đó sẽ có người tới đón tôi.”



Lông mày Lận An Hòa nhíu lại: “Ai?”



“An Minh.”



Ánh mắt hắn tập trung lên Khấu Thu: “Cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ. Đi cùng An Minh không phải là một ý hay.”



Khấu Thu: “Với tôi mà nói, rất hay nha.”



Khóe môi Lận An Hòa nâng lên một độ cung nhỏ, có cốt khí.



Đang nói, di động Khấu Thu chấn động vài lần. Hắn lấy ra nhìn, lại nhét vào.



Lận An Hòa vừa vặn nhìn thấy màn hình: “Thêm tôi vào.”



Đề tài chuyển biến quá nhanh, Khấu Thu nhất thời không kịp phản ứng.



Lận An Hòa: “Nhóm QQ. Không phải nói buổi sáng dậy không nổi sao?”



Khấu Thu không biết việc sáng dậy không nổi cùng với việc thêm Lận An Hòa vào nhóm có liên quan gì, nhưng vẫn thêm hắn vào.



Tạm biệt Lận An Hòa, Khấu Thu vào lớp trước khi chuông reo hai phút.



Mới vừa ngồi vào vị trí, Cơ Chi nghiêng người qua: “Người cậu mới thêm vào nhóm là ai thế?”




Đám phóng viên còn lại nhanh chóng lui về phía sau, không dám đắc tội hắn.



Khấu Thu cảm thấy mình hoàn toàn có thể giải quyết chuyện này, không cần phải đi ỷ lại người khác.



|Khấu Thu: xây dựng cho ta cảm giác ra trận không lâm nguy.|



|Hệ thống: đã nhận được. Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện: thiếu niên với đôi mắt sáng ngời tràn ngập bất khuất. Dù trên người mỗi tất đều tản ra hương vị ta thực ủy khuất, nhưng gương mặt hắn lại vô cùng kiên nghị! Giống như tâm ý đã quyết.|



Phóng viên vây xem: tiêu rồi, tiêu rồi. Vẻ mặt này vừa thấy chính là muốn cáo trạng. Làm sao đây a… làm sao đây… Lận An Hòa phạt vui vẻ, ba ba ba sập tòa soạn. Sau đó chúng ta lơ ngơ biến thành thất nghiệp.



Khấu Thu thử dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn bọn họ: “Nếu đã hỏi xong, các người có thể đi.”



Phóng viên nhanh chóng dọt lẹ.



Khấu Thu vừa lòng gật gật đầu, quả nhiên khí thế của hắn vô cùng dùng được.



Lận An Hòa đi đến bên cạnh hắn: “Tôi sẽ kêu người xử lý chuyện này.”



Khấu Thu lắc đầu: “Không cần.”



Hắn thấy Tiền Quả tuyệt đối không phải là kiểu nữ nhân ngồi chờ chết. Một khi quảng cáo được chiếu, cô ta ắt hẳn sẽ quấy đục ao nước này, kẻ xui xẻo không ai khác ngoài Thẩm Thanh Hữu.



“Đúng rồi, cám ơn tiền lì xì của anh.”



Lận An Hòa: “Hiệu quả không tồi.”



Khấu Thu thản nhiên nói: “Không tệ.” Hắn nhìn đồng hồ, hôm nay rời nhà sớm, còn lâu mới đến giờ vào lớp.



Lận An Hòa đột nhiên mở miệng: “Tan học đừng về vội. Cha cậu bảo tôi đón cậu về nhà.”



Khấu Thu nắm chặt quai đeo cặp, chuẩn bị tùy thời trốn chạy.



Lận An Hòa thở dài: “Là thật. Đã có chuyện xảy ra nên mấy ngày này cậu không cần về Khấu gia.”



Khấu Thu nhíu mày. Lận An Hòa còn chưa đủ độ hài hước đến mức nói đùa về chuyện này.



Hay là Khấu gia đã xảy ra chuyện gì?



Suy nghĩ này vừa hiện lên, đã bị bản thân hắn phủ quyết. Với năng lực, thủ đoạn của Khấu Quý Dược, Khấu gia ít nhất có thể an ổn sừng sững vài chục năm.



“Đúng rồi. Mấy ngày nay, chú út không có nhà, vài ngày sau mới về.”



Khấu Thu sợ run lên, sau lại nhẹ nhàng thở ra.



Nhưng hắn nhanh chóng biết, mình yên tâm quá sớm.