Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 52 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |14|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Vốn còn định hỏi nguyên nhân, nhưng vừa lúc gặp Cơ Chi, hai người liền kết bạn đến phòng học. Học tập là việc hao phí trí nhớ, tối về Khấu Thu ôn tập xong liền nhào đầu đi ngủ.



Phía chân trời chỉ hơi hơi để lộ ra một ánh rạng đông, Khấu Thu mở to mắt nằm trên giường, tỉnh lại.



Giờ mới 5 giờ sáng, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương. Sớm vậy đã tỉnh, đương nhiên không phải tự nhiên tỉnh, mà là hắn bị huân đến tỉnh.



Phản ứng đầu tiên chính là cháy.



Nhưng khi nghe đến tiếng vang từ phòng bếp, đoán chừng là Lận An Hòa đang làm điểm tâm.



Ắt hẳn đã đốt cháy cái gì đó, Lận An Hòa đương nhiên sẽ dọn dẹp. Khấu Thu nghiêng người, chuẩn bị tiếp tục ngủ tiếp.



Năm phút sau, hương vị bị đốt khét càng ngày càng rõ ràng, muốn xem nhẹ cũng không được. Khấu Thu thở dài, nhận mệnh rời giường đi ra ngoài xem thử.



Lận An Hòa đứng trước bếp ga ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì, bật lửa lớn. Khấu Thu nhanh chóng đi qua, tắt đi.



Ánh mắt chạm đến đám gạo cháy đen: “Muốn làm cơm cháy?”



Lận An Hòa phục hồi tinh thần, không hiểu: “Là cơm chiên.”



Khấu Thu nhìn chằm chằm vào đám cơm chiên đen thui, nhất thời không biết nói gì.



Từ nhỏ đến lớn, Lận An Hòa quả thực như là con cưng của trời, cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió. Trong tư duy của hắn, loại việc nhỏ nhặt như nấu cơm, căn bản không làm khó được hắn.



Hắn quy kết một chút về nguyên nhân mình thất bại: “Quá sớm, không có năng lượng mặt trời.”



Mở DVD, dù mở lớn âm lượng nhưng Khấu Thu vẫn nghe thấy. Trong đầu ánh sáng chợt lóe, liền hiểu câu mạc danh kỳ diệu mà Lận An Hòa vừa nói: “Anh học nấu cơm từ |Tiểu đầu bếp cung đình|?”



Lận An Hòa thả chảo xuống: “Bên trong nói cơm chiên rất hợp để dùng làm bữa sáng.”



Trong đầu Khấu Thu tìm tòi một chút ký ức thời thơ ấu. Cơm chiên cá mặn quả thực lợi dụng ánh sáng mặt trời để nấu, lại nhìn Lận An Hòa mang tạp dề đang nghiêm túc tự hỏi, đột nhiên có một loại xác động muốn đánh đối phương tỉnh mộng.



Đương nhiên chỉ là xúc động mà thôi, hắn còn không có ngốc đi thực hành.



Khấu Thu thử giảng đạo lý với hắn: “Phim hoạt hình khác với hiện thực.”




Phương diện khác đương nhiên chỉ Tiền Quả cùng ba tên nhóc kia.



“Tôi cũng không ngu.” Thẩm Thanh Hữu cười lạnh: “Thù này tôi nhớ kỹ. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”



Ở trường, Khấu Thu còn không biết mình vô tình lại nổi tiếng một phen.



Cho đến khi Trần Nhạc Thiên khoe khoang hình ảnh trên mạng của ba người, còn có đoạn quảng cáo kia.



“Không ngờ tớ lại ăn ảnh đến vậy.”



Không để ý tới hai người kia, tự kỷ một hồi. Trần Nhạc Thiên kiên trì post tin tức vào nhóm QQ. Lát sau liền có thông báo đến.



Trần Nhạc Thiên: “Còn nói tớ tự kỷ, chẳng lẽ hai người không đóng quảng cáo sao?”



Khấu Thu cùng Cơ Chi song song im lặng bảo trì thái độ phủ nhận.



Trần Nhạc Thiên tặng tim cho Trần Văn Tĩnh: “Tớ biết cậu là fan cuồng của tụi tớ.”



Trần Văn Tĩnh: “Hôm nay tớ không mang di động theo.”



Trần Nhạc Thiên: “…”



Trong nhóm QQ chỉ có 5 người. Bọn họ chỉ có 4 người… người còn lại không phải… Lận An Hòa hay sao?!



Rất kinh khủng, hắn yêu cầu cần có thời gian đắp nặn lại thế giới quan.



Cơ Chi chọt chọt Khấu Thu: “Tôi thấy cậu nên giải cứu cậu ta khỏi trạng thái tứ chi run rẩy đi.”



Khấu Thu nhìn Trần Nhạc Thiên, bất ngờ nói: “Không biết chừng Hạ Dự đang ăn mỳ chúng ta quảng cáo.”



Trần Nhạc Thiên giật mình tỉnh táo lại, lỗ tai phiếm hồng, hai chân kẹp chặt, ánh mắt phù phiếm.



Cơ Chi ho khan: “Cậu hãy biến cậu ta trở lại bộ dạng ban nãy đi, dễ nhìn hơn.”