Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 53 : Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |15|

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Trước cửa ban A xuất hiện một thiếu nữ váy hồng. Bộ dạng tựa như một nàng công chúa từ truyện tranh bước ra.



No ấm tư *** dục. Mặt Trần Nhạc Thiên hàm đầy ý xuân nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ liền nháy mắt biến mất, ngược lại vô cùng xấu hổ, nhất thời chân tay luống cuống.



“A… a…” Hắn a hai tiếng, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.



Khấu Thu ngẩng đầu liền thấy, đây không phải là thổ hào Mai vừa mới chia tay với Trần Nhạc Thiên vài ngày trước hay sao.



Tiếng chuông báo vào tiết vang lên, Trần Nhạc Thiên rốt cục tìm được đề tài: “Hai phút nữa vào tiết rồi.”



Vì góc nhìn nên A Mai đứng đó, ánh mắt mang theo vài phần hương vị cao ngạo. Bề ngoài loli cộng thêm ánh mắt sắc lạnh, chính là dễ dàng làm trái tim thiếu niên 17-18 tuổi rung động. Có không ít ánh mắt nam sinh ban A đều dán lên người cô nàng.



“Tiết sau tự học, tự do hoạt động.”



Trần Nhạc Thiên gãi đầu: “Nhưng chúng ta phải vào tiết a.”



Vừa dứt lời, Thủy Sam cầm sách đi vào. A Mai xoay người sang chỗ khác, thanh âm thanh thúy: “Thưa thầy, em có thể dự thính một tiết được không?”



Thủy Sam mỉm cười gật đầu: “Hoan nghênh.”



Vừa lúc hôm nay trong lớp có một bạn học nghỉ ốm, dãy thứ tư có một chỗ trống.



“Thưa thầy, em có thể xuống dãy cuối ngồi được không ạ?”



Thủy Sam gật đầu. Đây là chuyện bình thường, nhiều khi để tránh ảnh hưởng bạn học ngồi sau không nhìn thấy bảng nên có thể xuống dãy cuối ngồi.



A Mai đến dãy thứ tư, lấy ghế xuống dãy cuối. Cuối cùng dừng bên người Trần Nhạc Thiên, ngồi xuống.



Nam sinh trong lớp đều đỡ trán. Dù bạn có đẹp đến mấy, chúng ta cũng không thể không hỏi, bạn thật sự dám nói đây là đi dự thính.



Thủy Sam vẫn bảo trì nụ cười khéo léo như trước.



Nội tâm: … Một đám con nít ranh!



Hôm nay là tiết học từ lúc chào đời đến nay mà Trần Nhạc Thiên thấy mất tự nhiên nhất. Bàn học tuy lớn nhưng giao một nửa cho A Mai. Lúc chép bài, tay hai bạn trẻ thường chạm phải nhau. Mỗi lần như thế, Trần Nhạc Thiên giống như bị điện giật vội vàng tách ra, mắt trộm liếc nhìn A Mai. Thấy đối phương giống như không để ý, ngồi đó nghiêm túc nghe giảng.



Đến hết tiết, cô nàng vẫn như không có việc gì rời đi.



Có mấy nam sinh nhanh chóng chạy qua, trêu ghẹo Trần Nhạc Thiên diễm phúc không cạn, đáng tiếc thân ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.



Trần Nhạc Thiên đánh thái cực với bọn họ một hồi, chờ người tản ra mới thở dài, quay đầu hỏi Khấu Thu: “Tớ có một người bạn, có mỗi một vấn đề mà nghĩ mãi không ra.”



Không vạch trần ngụy biện ‘Tớ có một người bạn’, Khấu Thu ‘ân’ một tiếng, ý bảo hắn nói.



Trần Nhạc Thiên mím môi: “Là vầy, sau mười mấy năm, cậu có từng hoài nghi tính hướng của mình chưa?”


“Cậu chuẩn bị làm thế nào?”



Khấu Thu: “Rửa mặt, chải đầu ăn diện, mở cửa đón khách.”



Mặc Vấn: …



Khấu Thu: “Trần Lâm thế nào rồi?”



Mặc Vấn: “Phế một mắt?”



Khấu Thu nghĩ đến tấm ảnh lần trước: “Không phải mù cả hai con à?”



Mặc Vấn: “Góc độ chụp có vấn đề, mắt trái chỉ tổn thương chung quanh, tuy chảy nhiều máu nhưng ánh mắt lại không sao.”



“Ý anh là tôi không nên đến gặp ông ta?” Khấu Thu quay đầu đi, nhìn mặt nghiêng khuôn mặt lãnh ngạch kiên nghị của Mặc Vấn: “Anh đang lo cái gì?”



Mặc Vấn: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”



Khấu Thu: “Lo lắng tôi áy náy vì làm Trần Lâm bị liên lụy?”



Mặc Vấn nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng.



Khấu Thu: “Hôm nay tôi nhận được một tin nhắn rất thú vị.”



Nói xong, lấy điện thoại ra cho hắn nhìn.



Mặc Vấn nhíu mày: “Hắn có em gái?”



Hiển nhiên cũng chú ý tới chi tiết không hợp lẽ thường này.



Hắn dựa vào trực giác phá án nhiều năm, nắm bắt đến hai chữ ‘thuần khiết’.



Khấu Thu: “Ngoại trừ cường điệu em gái mình là người xinh đẹp nhất trên thế giới. Thứ hắn muốn biểu đạt nhất chính là hai chữ thuần khiết.” Nói tới đây, hắn dừng một chút, sau đó cười lạnh: “Anh có biết Trần Lâm đã đạp hư biết bao nhiêu thiếu nữ vô tội không?”



Mặc Vấn ngẩn ra: “Nếu thế thì không có khả năng ông ta lại còn sống trở về.”



Khấu Thu: “Trừ khi hắn dám khẳng định, dù có thả Trần Lâm trở về, thì cũng có phương pháp trừ khử.”



Xe băng qua nội thành phức tạp, rẽ hướng ngược lối về Khấu gia.



Ngón tay Khấu Thu hơi giật giật. Mặc Vấn biết mình ở nhà Lận An Hòa, cũng chứng minh hắn cùng cha mình, còn có Lận gia quen biết nhau.



Suy nghĩ chuyển hướng, hiện tại mình trở thành gấu trúc quý báu được nhà nước bảo hộ.



Ánh mắt Khấu Thu nhíu lại, sớm như vậy thì tốt rồi. Hắn đã có thể dùng toàn bộ tinh lực trên sự nghiệp thẩm mỹ rồi.