Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 272 : Cô gái mang tên Dodo (2)
Ngày đăng: 17:45 19/04/20
Liên Kiều lại chẳng để tâm gì đến lời Hoàng Phủ Ngưng nói, cô nhặt lên từng tấm thẻ, xem đến cái thẻ thứ ba …
‘Hô hô, hình trên tấm thẻ này lại là chị nha, đúng là chị mà, xem này …’
Trên một tấm thẻ vàng là gương mặt Liên Kiều được vẽ cách điệu sau đó in lên thẻ, cô nhặt lên đưa cho Hoàng Phủ Ngưng xem.
‘Oa, đây nhất định là do anh hai ra lệnh cho ngân hàng thiết kế riêng
cho chị đó, chị thật oách nha mà cũng thật vô tâm, đến giờ mới phát hiện được!’
Liên Kiều le lưỡi, ‘Khi Ngạn Tước đưa mấy tấm thẻ này cho chị, trong
lòng người ta cứ có cảm giác đi xin tiền mà, khó chịu lắm, làm gì có tâm tư đi xem xét mấy tấm thẻ làm gì!’
Hoàng Phủ Ngưng cười cười, ‘Theo em thấy, giấc mộng đi làm của chị không dễ dàng thực hiện đâu!’
‘Sao vậy? Nếu như chị không làm việc thì đi học làm gì chứ?’ Liên Kiều không hiểu.
‘Nguyên nhân thì đơn giản thôi, bởi vì người chị lấy là anh hai em, theo tính tình và suy nghĩ của anh hai em, anh ấy tuyệt đối sẽ không để vợ
mình xuất đầu lộ diện đâu!’ Hoàng Phủ Ngưng cho Liên Kiều một lời giải
thích hoàn hảo.
Liên Kiều cũng âm thầm thở dài … ‘Vậy cuộc đời chị chẳng phải là vô vị
lắm sao, cứ ù ù cạc cạc trôi qua như vậy? Không có chút ý nghĩa nào! Vậy chị sống để làm gì chứ?’
Hoàng Phủ Ngưng giật nảy mình, ‘Này, Liên Kiều, mấy lời này chị nói với
em thôi nhé, nếu như để anh hai biết được, nhất định sẽ tức giận cho
coi!’
‘Chị nói đều là sự thật cả mà!’ Liên Kiều bĩu môi.
Hoàng Phủ Ngưng lắc đầu, ‘Sự thực chính là, chị đã gả vào nhà Hoàng Phủ, chị chính là thiếu phu nhân của nhà Hoàng Phủ, tuy nhà chúng ta không
có thói quen cấm đoán con gái con dâu đi ra ngoài làm việc nhưng anh hai yêu thương chị như vậy, anh ấy tuyệt đối không cho phép chị đi làm đâu, nếu như chị sợ nhàn rỗi, chẳng bằng sinh cho anh ấy một cục cưng, anh
ấy sẽ rất vui mà chị thì cũng không buồn nữa!”
“Nhưng Ngạn Tước nghĩ như vậy là rất bá đạo nha!” Liên Kiều phản đối.
Cô gái nhẹ gật đầu.
“Cô thật là người Mã Lai sao? Thì ra chúng ta là đồng hương nha!” Liên
Kiều thấy cô gật đầu, trong lòng hết sức cao hứng. Cô gái chỉ cười cười
không nói gì.
“Ồ, đúng rồi, trong buổi dạ tiệc cô đã từng nói những chuyện có liên
quan đến chị tôi và cha mẹ tôi, cô biết rất nhiều, đúng không? Xin nói
cho tôi biết có được không?” Liên Kiều đột nhiên nhớ ra, liền hỏi.
Dodo nhìn cô, hỏi lại: “Chẳng lẽ chồng cô không nói gì cho cô biết sao?”
“Nói rồi, nhưng…. Tôi thật không thể tin là mình còn có một người chị,
mà chị ấy lại sớm qua đời!” Lòng Liên Kiều như chìm xuống đáy cốc.
Trong mắt Dodo thoáng xẹt qua một tia ba đào, cô hỏi lại. “Là chồng cô cho cô biết là chị cô đã chết rồi sao?”
“Là ông nội nói, năm đó xảy ra những chuyện như vậy thử hỏi một đứa nhỏ làm sao mà sống sót được chứ!” Liên Kiều ngậm ngùi nói.
“Hừm!” Dodo chợt hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây chỉ là tuỳ tiện tìm một cái cớ để trong lòng cô được yên mà thôi!”
Liên Kiều nghe vậy mắt chợt sáng lên: “Chẳng lẽ…. chị tôi vẫn chưa chết
sao? Chị áy không có chết, có đúng không? Có phải cô biết mọi chuyện có
liên quan đến chị ấy, có phải không?”
Một loạt câu hỏi của Liên Kiều chỉ được đáp lại bằng một câu trả lời nhàn nhạt của Dodo, “Đúng là tôi có gặp qua chị cô!”
Liên Kiều đứng bật dậy, ánh mắt trừng lớn…..
“Cô…. cô nói thật không?”
Dodo nhướng mắt nhìn cô, giọng lạnh lùng nói: “Tôi cần gì phải gạt cô chứ!”
Toàn thân Liên Kiều đều run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run, “Xin cô, cho tôi biết, chị tôi, chị ấy đang ở đâu?”