Tứ Ngược Hàn Ngu
Chương 116 : Vì cái gì luôn ngươi
Ngày đăng: 10:44 30/09/20
Chương 116: Vì cái gì luôn ngươi
Go Ah-ra lảo đảo bị kéo vào cửa, dựa vào bồn rửa mặt, khuôn mặt không còn nụ cười điềm tĩnh trên sân khấu vừa rồi mà tái nhợt, hoàn toàn không còn chút máu. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý cho việc tiếp theo, nàng biết rằng hôm nay mình có thể sẽ phải chịu số phận, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng vị chủ tịch Ahn đẹp trai và hiền lành thực sự lại đói khát đến mức không thèm vào khách sạn, đi thẳng vào phòng vệ sinh ở hậu trường làm chuyện...
"Ahn... Chủ tịch Ahn..." Go Ah-ra thở hổn hển và rụt rè nói: "Làm ơn... Làm ơn thả ta ra..."
"Hả?" Ahn Jung-hoon nâng cằm của nàng: "Không phải vừa mới còn rất ngoan sao?"
Go Ah-ra cắn môi dưới: "Chủ tịch Ahn... Ta... Ít nhất đừng ở đây..."
"Ngoan." Ahn Jung-hoon nghiêng người ngửi trên cổ nàng: "Mỹ nhân như mộng, ta làm sao có thể không làm giấc mộng này một lần được..."
"Ta..." Go Ah-ra bị hắn đến gần, toàn thân run rẩy, không nói nên lời. Ahn Jung-hoon khẽ mỉm cười, tay phải ôm cằm nàng trượt xuống, vuốt ve bờ vai trần của nàng , rồi vuốt ve eo của nàng.
Go Ah-ra rùng mình, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Kim Tae-yeon đã hát xong một bài hát trên sân khấu, lòng như lửa đốt chạy vào hậu trường. Đẩy cửa phòng chờ chính ra, Ahn Jung-hoon không có ở đó, một nhóm đại nhân vật tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, và họ cau mày khi thấy đó là nàng. Kim Young-min sắc mặt không dễ nhìn, đi đến cửa và thấp giọng trách mắng: "Không có quy củ! Đây là nơi mà ngươi có thể trực tiếp đẩy cửa vào sao?"
Kim Tae-yeon cúi đầu thì thầm: "Thật, thật xin lỗi chủ tịch, Jung-hoon oppa không ở đây sao?"
Kim Young-min sắc mặt càng thêm khó coi, Ahn Jung-hoon và Go Ah-ra đồng thời biến mất, hắn làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì? Hắn cũng đang chửi mẹ trong lòng, nhưng lại không dám phát tác, đành phải tức giận nói: "Chắc đi vệ sinh rồi, chốc nữa nói sau."
"Nha... Vậy ta cáo từ chủ tịch." Kim Tae-yeon rụt rè lui lại mấy bước, cúi đầu rồi lại bịch bịch chạy đi.
Khi đến cửa phòng vệ sinh, cửa đã đóng lại, Kim Tae-yeon yếu ớt xoay người dựa vào tường, trong lòng vẫn còn vang lên nụ cười ấm áp của hắn khi trao cúp cho mình.
Ngay cả khi ngươi nói buông tha cho ta, ta vẫn hận ngươi... Ta hận ngươi vì đã làm rối loạn các thành viên trong nhóm của ta...
Nhưng ta hận ngươi hận ngươi, lại vẫn muốn nhìn thấy ngươi, muốn nhìn thấy nụ cười khích lệ của ngươi. Ta nghĩ đến sự vất vả sáng tác của ngươi, nghĩ đến pháo hoa lộng lẫy ở Biển Đen im lặng. Đó là ngọn lửa duy nhất trong lòng mọi người vào mùa đông khắc nghiệt năm 2008, thật ấm áp...
Ta không thể quên, cả Girls ’Generation cũng không thể quên được. Các nàng đang trầm luân, chẳng lẽ ta có thể siêu thoát?
Đã buông tha cho ta, tại sao ngươi lại xuất hiện trước mặt ta như thế này ...
Trước mặt mọi người, ta có thể nhịn được, sẽ không để ai biết rằng ta thực sự muốn nhìn thấy ngươi... Nhưng mọi người không có ở đây, ngươi một mình xuất hiện bên cạnh ta, còn trao cho ta chiếc cúp ta mong muốn nhất, ngươi bảo ta phải chịu đựng như thế nào? Ta... Ta muốn gặp ngươi, chỉ gặp một lần cũng được, ngay cả khi ta bị ngươi ANTI như lúc mới gặp...
Đúng lúc này, trong cửa dường như có tiếng cầu xin: "Chủ, chủ tịch Ahn... Đừng... Đừng ở đây... Đừng ở chỗ này có được hay không?"
Kim Tae-yeon đột nhiên trợn tròn hai mắt! Nàng không thể tin chậm rãi quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, kinh ngạc ngây người vài giây, sau đó đột nhiên phát điên mà bắt đầu đập cửa!
Ahn Jung-hoon đã tuột chiếc váy dài của Go Ah-ra xuống dưới ngực nàng, xoa nó qua áo lót, và đưa tay kia từ dưới váy, vuốt ve đùi nàng. Go Ah-ra không thể không cầu xin lòng thương xót một lần nữa vào lúc này, ít nhất là hy vọng đổi một nơi khác, nàng không thể chịu đựng nổi đêm đầu tiên của mình lại là trong toilet...
Ahn Jung-hoon dường như không hề nghe thấy, trái tim hắn lúc này lạnh lẽo cứng rắn như một khối sắt. Nhưng ngay sau đó, tiếng đập cửa kịch liệt lại đánh thức hai người, Ahn Jung-hoon nhíu mày, Go Ah-ra đột nhiên dùng sức không biết ở đâu ra đẩy hắn ra, vội vàng kéo chiếc váy trên người lên, nhưng vì quá luống cuống, nhất thời không thể kéo lên được...
Ahn Jung-hoon ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi mở cửa. Sự lạnh lẽo trong mắt hắn quét xuống, nhanh chóng bắt gặp một khuôn mặt trẻ con tức giận, hàn ý trong mắt hắn lập tức tan biến, vẻ mặt trở nên rất cổ quái.
Kim Tae-yeon bước vào cửa, dùng tay trái đóng cửa lại, nhìn xuống mũi giày, đờ đẫn nói: "Tại sao ngươi lại đối xử với Ah-ra như vậy?"
Go Ah-ra xấu hổ chết đi được khi nhìn thấy Kim Tae-yeon, dù là nghệ sĩ cùng công ty, dù một người là idol và một người là diễn viên, không có nhiều tương tác, nhưng luôn luôn ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy (thành ngữ dùng để hình dung thường xuyên gặp mặt). Tae-yeon đã thấy bộ dáng mình bị người bị đùa bỡn, mặt mũi nào cũng bị mất hút... Nhưng không ngờ Tae-yeon lại nói ra một câu như vậy, Go Ah-ra ngạc nhiên, ngẩng đầu lên một cách kỳ quái, hết nhìn Ahn Jung-hoon lại nhìn Kim Tae-yeon.
Ahn Jung-hoon ôm cánh tay nghiêng người sang một bên, nhìn lên nhìn xuống Tae-yeon, một lúc lâu sau mới lắc đầu bật cười: "Ta vốn là loại người này. Ngầm một cái nghệ sĩ thì có gì kỳ lạ?"
Kim Tae-Yeon hét lên: "Ngươi không phải! Ngươi đã nói, ngươi chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn đê tiện!”
Ahn Jung-hoon trì trệ, lại cười: "Không phải đê tiện, chẳng qua là thân phận của ta làm cho Ah-ra không dám phản kháng, chỉ là quy tắc bình thường mà thôi."
Go Ah-ra thần kỳ cảm thấy mình không còn xấu hổ nữa, và dường như có một câu chuyện giữa hai con người quá khác biệt về thân phận này, mà lại không phải là quan hệ bị đùa bỡn như nàng... Ahn thiếu gia thế mà lại dường như đang giải thích điều gì đó với Tae-yeon... Kỳ tích này đã thu hút tất cả tâm trí nàng, và thậm chí nàng nhất thời đã quên mất hoàn cảnh của chính mình.
Kim Tae-yeon hung hăng nhìn hắn chằm chằm, lồng ngực kịch liệt dâng lên hạ xuống một hồi, một lúc lâu sau từ trong kẽ răng tung ra mấy chữ: "Ta cho ngươi, ngươi thả Ah-ra đi."
"Ngươi?" Ahn Jung-hoon sắc mặt cổ quái, nhìn nàng hồi lâu, mới nói: "Nếu ta muốn, ngươi vốn là của ta."
"Đúng! Vốn dĩ ta đã là của ngươi rồi! Bản thân ta đều đã sẵn sàng!" Kim Tae-yeon lớn tiếng nói: "Nhưng ngươi đến bên miệng đều có thể buông tha! Ta không tin ngươi sẽ ép buộc Ah-ra vì thú tính! Ngươi nhất định là có tâm sự đúng không!"
Ahn Jung-hoon hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau mới cười khổ lẩm bẩm: "Thật buồn cười. Tại sao lần nào cũng là ngươi vậy?"
Cả hai người phụ nữ đều nghe thấy câu này, không thể hiểu được, nhưng cả hai nữ đều có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn đã bình tĩnh lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, Go Ah-ra dường như đã được cứu...
“Mấy ngày nay nói chuyện tình cảm rất mệt.” Ahn Jung-hoon đột nhiên nói, “Ta mệt, người khác cũng mệt.”
Kim Taeyeon cắn môi: "Ngươi đã nói với Soo-young và những người khác rằng những ngày tháng phóng túng trước kia rất vô nghĩa, thời gian bây giờ thật ấm áp."
"Chà, các nàng cái này cũng nói với ngươi, thật sự coi ngươi như tỷ muội a?" Ahn Jung-hoon dừng một chút, cười nói: "Mỗi lúc mỗi khác. Dây cung quá căng sẽ đứt, ta không muốn tự ngược, đành phải ngược người khác. Ah-ra chỉ là nạn nhân đầu tiên trong thí nghiệm của ta, về sau sẽ có nạn nhân thứ hai, thứ ba."
Kim Tae-yeon im lặng. Go Ah-ra cũng im lặng.
Ahn Jung-hoon cười một tiếng: "Được rồi, Ah-ra, ta xin lỗi."
Go Ah-ra nghe ra hắn có ý buông tha cho mình, yên lặng mặc quần áo xong, cúi đầu: "Cám ơn Ahn thiếu."
"Cảm ơn nàng đi." Ahn Jung-hoon cười nói: "Thật sự là Thánh Mẫu Maria."
Go Ah-ra cảm ơn Kim Taeyeon và rời đi như chạy nạn, cho đến khi nàng quay lại phòng chờ, vẫn còn cảm giác như đang ở trong một giấc mơ. Ahn thiếu thế mà cứ như vậy đã buông tha cho con mồi, chỉ vì mấy câu của Tae-yeon! Điều này quả thực quá ly kỳ...
Nói trở lại, thực ra Go Ah-ra cũng không có mấy phần phản kháng với Ahn Jung-hoon, với địa vị cao ngất ngưởng, ngoại hình đẹp trai, thành tích quốc tế, thật sự bị một người đàn ông như vậy lấy đi đêm đầu tiên không phải là không thể chấp nhận được. Hơn nữa, nếu nàng thật sự đi theo hắn, có lẽ trong tương lai... Cho nên sức phản kháng của nàng vẫn luôn yếu ớt. Điều nàng thầm nghĩ nhiều nhất lại là miễn không phải ở nơi như vậy là được...
Đang ngơ ngơ ngác ngác, Kim Young-min cau mày và đến bên nàng: "Ahn thiếu... để ngươi đi?"
Go Ah-ra cúi đầu nói: "Vâng..."
Kim Young-min sờ cằm, nghĩ đến Kim Tae-yeon đột ngột xuất hiện trước đó: "Là bởi vì Kim Tae-yeon?"
"Vâng..."
"Aigoo… Địa vị của Girls' Generation trong lòng hắn... Thật sự khiến người ta phải kinh ngạc." Kim Young-min lắc đầu cười khổ, một hồi mới nói: "Ta không ngăn Ahn thiếu, ngươi đừng để trong lòng. Không có ai ở đây có thể ngăn cản được Ahn thiếu."
"Ta biết." Go Ah-ra cúi đầu: "Bản thân ta... Cũng không cự tuyệt..."
Kim Young-min suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có gặp nhau dạng này, có lẽ cũng là điều tốt cho sự phát triển sau này của ngươi. Chỉ cần ngươi không sợ hắn một lần nữa..."
"Vẫn là thôi đi." Go Ah-ra cười khổ. Hôm nay là không có cách, mai sau mình còn đi gặp hắn, vậy thì thật không khác gì đưa đồ ăn, nàng cũng có tự trọng, tuyệt đối không làm được chuyện như vậy.
Kim Young-min gật đầu, nghĩ đến Kim Tae-yeon, lắc đầu với một nụ cười khổ. Cái này mới gọi là giấu sâu a... Từ quan điểm của tình huống hôm nay, chỉ sợ cái này mới là nguyên nhân cơ bản khiến Ahn thiếu thực sự quan tâm đến Girls' Generation a, mình đã đoán sai người ngay từ đầu... Nhưng tại sao lại như vậy? Thật sự là không có đạo lý a…
...
Sau khi Go Ah-ra rời đi một lúc lâu, Kim Tae-yeon phá vỡ sự im lặng và buồn bã nói: "Dù ngươi muốn phóng túng mình, xin đừng làm tổn thương những người vô tội."
Ahn Jung-hoon bật cười: "Vậy thì ngươi có được coi là vô tội hay không?"
"Ta..." Kim Tae-yeon trì trệ, quay đầu chỗ khác, không nhìn tới hắn.
Ahn Jung-hoon từ từ khép lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Nếu thật sự để ngươi thay nàng ở chỗ này, ta vẫn cảm thấy đau lòng, không nỡ làm điều đó với ngươi. Nói cho ta biết, ngươi có vô tội không?"
Kim Tae-yeon khẽ cười khổ, một lúc lâu sau thì thào: "Ta... Không vô tội."
Nàng chịu trả lời như vậy, nhưng lại khiến Ahn Jung-hoon hơi ngạc nhiên, nhìn nàng một cách cổ quái, lúc này mới cảm thấy sự hiện diện của nàng ở đây rất không thể giải thích được, liền hỏi: "Ngươi cố ý đến tìm ta?"
"Vâng..." Kim Tae-yeon ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt hắn: "Ngươi cố ý trao giải thưởng Nghệ sĩ được yêu mến nhất à?"
"Ừ..." Ahn Jung-hoon có chút tự giễu nói: "Mặc dù có những lý do khác, nhưng thực sự là vì ngươi đã giành được Giải thưởng Nghệ sĩ được yêu mến nhất của năm nên ta đã chọn Popularity Award. Cảm giác không tệ khi được trao chiếc cúp cho cá nhân ngươi. Nhìn xem, oppa rất tốt với ngươi, nhưng ngươi lại phá hỏng chuyện tốt của oppa, liệu có công bằng không?"
Kim Tae-yeon lại cúi đầu, cắn chặt môi dưới: "Xây dựng lòng ham muốn của mình trên nỗi đau khổ của người khác, sẽ không được đâu..."
Ahn Jung-hoon nheo mắt lại: "Làm sao ngươi biết nàng thực sự rất đau khổ?"
Kim Tae-yeon giật mình không nói nên lời. Thật lâu sau, nàng nói: "Ta không phải cố
ý phá đám ngươi... Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi..."
Ahn Jung-hoon cũng khẽ giật mình, chợt lắc đầu bật cười, vỗ vỗ vai nàng: "Được rồi, đi thôi."
NNhìn hắn mở cửa nhà vệ sinh, Kim Tae-yeon do dự một lúc, nói: “Oppa…”
Ahn Jung-hoon quay đầu lại, mỉm cười: "Đổ ước một lần nữa có hiệu lực. Ta biết rằng các ngươi sẽ trở lại vào tháng Giêng năm sau, cũng chỉ còn hơn một tháng nữa, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi."
Kim Tae-yeon nuốt lời vào bụng, nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp hồi lâu rồi khẽ nói: "Được."
Từ "Được" tuy đơn giản nhưng ý nghĩa lại rất tinh tế, sau khi Kim Tae-yeon nói ra từ này, nàng đột nhiên cảm thấy cả người thả lỏng, không chỉ sự thoải mái vào lúc này, mà ngay cả tâm trạng phức tạp do dự và vướng mắc trong vài tháng qua, tất cả đều biến mất khi từ này được nói ra.
Ahn Jung-hoon cười nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi trở về."
"Ân." Kim Tae-yeon chỉnh tề váy áo, lấy điện thoại ra và chào hỏi người đại diện: "Jun-hee oppa, ta sẽ về bằng xe của người khác."
Người đại diện có chút lo lắng: "Ai?"
"Là Jung-hoon oppa."
"Nha... Chúc vui vẻ, chỉ cần nói với ta nếu ngươi muốn ở lại qua đêm là được."
"..." Cúp máy, Kim Tae-yeon bất đắc dĩ quay đầu nhìn Ahn Jung-hoon: "Công ty đã bán hết chúng ta cho ngươi từ lâu rồi, lẽ ra chúng ta cũng đã nên đến mức này."
"Có thể thấy công ty SM được quản lý rất tốt. Vị người đại diện này thực hiện khá đầy đủ ý chí của tổ chức. Tên là gì?"
"... Yeon Jun-hee oppa, đối xử với ta rất tốt, ngươi cũng đừng bắt nạt người ta."
"Ta khi dễ hắn làm gì? Phải trọng thưởng mới đúng..."
Ngồi trong xe của Ahn Jung-hoon, Kim Tae-yeon lặng lẽ nhìn cảnh đêm qua cửa sổ, trầm mặc một lúc mới nói: "Ba tháng trước, ta lên xe của ngươi trở về, bị ngươi ANTI suốt quãng đường... Như vẫn còn mới ngày hôm qua."
Ahn Jung-hoon cười cười, không đáp.
Kim Tae-yeon lại nói: "Vừa rồi ngươi nói tại sao luôn là ta. Nhất định là liên quan đến đêm đó."
Ahn Jung-hoon giật mình, sự nhạy cảm của Kim Tae-yeon khiến hắn ngạc nhiên, nhưng đó không phải là bất ngờ lớn, trong ấn tượng của hắn thân hình thấp bé này chính là có trái tim nhạy cảm như vậy.
Nhưng hắn vẫn không trả lời. Lần này sự việc kết thúc vì sự xâm nhập của nàng, cuộc hành trình xuống địa ngục của hắn coi như bị cắt đứt, và mọi thứ trở lại điểm ban đầu. Nàng hẳn là cũng đã hiểu điểm này rồi, không cần giải thích.
Điều thực sự khó giải thích là cảnh gặp gỡ đầu tiên trên cầu sông Hàn. Hắn trở về Hàn Quốc với ý định cắt đứt quá khứ, định tìm lại một mối quan hệ nhưng không ngờ ngay trong đêm đầu tiên đã ập đến với nàng. Đúng lúc đó, thiếu niên chuunibyou săn đuổi ngôi sao ở kiếp trước đã được đánh thức bởi thần tượng trời sinh của mình, những giấc mơ của quá khứ đã bị chôn vùi suốt tám năm trời tràn về trong phút chốc, cơn lũ ký ức tràn về khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Hắn không thể giải thích tại sao hắn lại tâm loạn sau khi gặp nàng, muốn uống rượu, sau đó gặp phải Kim Tae-hee, còn khiêu khích nàng một cách lạnh lùng, kết quả là lửa bùng lên và mọi thứ trở lại như năm nào.
Một lần muốn lên Thiên đường, một lần muốn xuống Địa ngục. Hai bước ngoặt mấu chốt nhất đều vì nàng mà dừng lại, cuối cùng hắn vẫn hành tẩu ở nhân gian.
Tại sao luôn là ngươi... Ahn Jung-hoon lại lẩm bẩm một câu, lắc đầu cười khổ.
Bởi vì ngươi... Là giao điểm tình cảm lớn nhất trong hai cuộc đời của ta, ta không cách nào xóa đi...