Tứ Ngược Hàn Ngu
Chương 117 : Tiếp tục mãi mãi
Ngày đăng: 10:44 30/09/20
Chương 117: Tiếp tục mãi mãi
Hắn không trả lời, Kim Tae-yeon cũng không hỏi, nàng chỉ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào dáng vẻ trầm ngâm của hắn, vẫn đẹp trai như ba tháng trước. Nhưng thoạt đầu còn tưởng là ANTI biến thái, bây giờ, mình lại đã là một trong những tình nhân của hắn rồi. Đúng vậy, đã là tình nhân của hắn, từ khi nàng nói "Được", bề ngoài là đồng ý tiếp tục đánh cược, nhưng thực tế là nàng đã đồng ý trao thân cho hắn. Cả hai đều biết rằng thân phận của họ đã thay đổi vào lúc này.
Có lẽ cái kết cục này đã được chú định kể từ lúc gặp nhau lần đầu tiên.
Cả hai im lặng suốt quãng đường, mọi thứ vẫn như ngày đầu gặp mặt. Kim Tae-yeon trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trước mặt mọi người, bản thân hắn và mình luôn cãi nhau nhiều nhất, nhưng khi ở một mình, lại chủ yếu là im lặng, trong lòng như có ngàn vạn lời nói nhưng lại không biết nói thế nào.
Khi xe đi được nửa đường, Ahn Jung-hoon đột nhiên nói:"Đi trên cầu một chút?"
Kim Tae-yeon gật đầu: "Được."
Phaeton rẽ ngoặt hướng thẳng về cầu sông Hàn.
Dưới bầu trời đầy sao và trên sông Hàn, Kim Tae-yeon đang ghé vào trên lan can và ngắm nhìn dòng sông, Ahn Jung-hoon dựa vào lan can để quan sát nàng. Cả hai đã giữ nguyên tư thế này trong vài phút, nhưng không ai trong số họ có ý định di chuyển.
"Một mực xem ta làm gì." Kim Tae-yeon rốt cục nhịn không được mở miệng. Trong bóng đêm, mặt nàng hơi đỏ.
"Đẹp mắt." Ahn Jung-hoon cười.
"Ta cũng không đẹp mắt bằng Yoon-ah."
"Tsk, nói như vậy, ngươi cảm thấy mình trông đẹp hơn những người khác sao?"
Kim Tae-yeon lườm hắn một cái: "Ngươi biết ý của ta... Dù sao không dễ nhìn ngươi cũng đừng nhìn."
"Ta không chỉ nhìn, ta còn muốn ôm đâu." Ahn Jung-hoon cuối cùng cũng động đậy mà xoay người, đem cả người ra sau ôm nàng vào lòng, dùng áo khoác che kín cả người nàng: "Có lạnh không?"
Kim Tae-yeon không phản kháng chút nào, để hắn quấn lấy mình trong áo khoác, khuôn mặt đỏ bừng hiện lên: "Không lạnh. Oppa, sao ngươi lại tốt với ta như vậy..."
"Bởi vì ngươi nho nhỏ, thịt thịt, ta liền muốn đút ngươi vào túi đưa ngươi về nhà."
"... Ngay từ đầu ngươi đối với ta rất tốt, các nàng đều nói ngươi coi trọng ta, nhưng ta không nghĩ như vậy. Giống như vừa rồi ngươi có thể dễ dàng muốn ta, nhưng vẫn là không cam lòng. Mà lại đôi khi ta nghĩ rằng ngươi còn hiểu ta hơn bọn tỷ muội..."
"Nữ nhân tốt nhất đần một chút, suy nghĩ nhiều sẽ nhanh già. Ngốc giống như lúc xem nhạc phổ bài "GEE" tốt bao nhiêu, ta thích nhất."
"Nha... Nhưng ta có một số gợi ý cho những phiền não gần đây của ngươi, ngươi có muốn nghe không?"
"Hả? Ngươi sẽ làm gì khác ngoài việc thả con mồi của ta ra?"
"Ta đã theo dõi câu chuyện của ngươi cùng Yoon-ah và những người khác trong im lặng từ đầu đến cuối, suy nghĩ rất nhiều. Ngươi có chắc ý tưởng của ta không có giá trị tham khảo?"
Ahn Jung-hoon cười cười: "Vậy thì nói nghe một chút đi."
Kim Tae-yeon cúi đầu trong vòng tay của hắn, nhẹ nhàng nói: "Có một thời gian, Yoon-ah không thể đuổi kịp ngươi, rất khổ sở. Đôi khi ta nghĩ, dù sao thì cuối cùng đều là của ngươi. Khi nàng tỏ tình, ngươi chỉ cần dứt khoát chấp nhận là được rồi, nàng cũng không phải phiền não về điều đó quá lâu như vậy. Dạng này chẳng phải ngươi cũng sẽ nhẹ nhõm?"
"..." Ahn Jung-hoon nói thầm: "Vậy sao ngươi không cho ta lên Go Ah-ra?"
Kim Tae-yeon lắc đầu: "Ah-ra khác với chúng ta, trong lòng ngươi biết rõ."
Ahn Jung-hoon im lặng một lúc mới nói: "Ở bên cạnh ta chỉ có thể không nhìn thấy ánh mặt trời. Các ngươi không sợ sao? Trái tim trưởng thành của Ji-hyun, Hye Kyo cũng có lúc gần như sụp đổ, những tiểu oa nhi các ngươi làm sao có thể chịu đựng được?"
"Ngay từ đầu chúng ta đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần ngươi đừng để chúng ta nảy sinh những ý nghĩ không nên có, Soo-young và những người khác mỗi ngày líu ra líu ríu vui quên cả trời đất. Ta không biết chuyện gì đang xảy ra với các tiền bối, ít nhất ngươi không cần phải lo lắng về Girls' Generation."
Ahn Jung-hoon giật mình.
Liên tưởng đến thái độ của 4 người trong Girls’ Generation lần trước, Ahn Jung-hoon phải thừa nhận rằng có lẽ Kim Tae-yeon nói đúng. Kim Tae-yeon lặng lẽ quan sát gút mắc giữa hắn và các thành viên trong nhóm bằng ánh mắt sắc lạnh trong suốt cả quá trình, quả nhiên không phải vô ích, ngược lại còn thấy rõ hơn nhiều so với hắn là người trong cuộc.
Các nàng không giống với các diễn viên, bất kể tuổi tác hay quá khứ với hắn. Tâm trạng của Song Hye Kyo không thể giống với tâm trạng của các nàng.
Ahn Jung-hoon khẽ thở dài, vòng tay ôm Kim Tae-yeon thật chặt, cả hai không nói thêm gì nữa, họ lặng lẽ ôm nhau, nhìn từ phía sau, như thể chỉ có một người.
Trong bầu không khí yên bình này, điện thoại của Ahn Jung-hoon đột nhiên vang lên. Ahn Jung-hoon cau mày, lấy điện thoại ra xem, Kim Young Min...
Ahn Jung-hoon thở dài, kết nối điện thoại và nói: "Lão Kim, lần này không có ý tứ..."
Kim Young-min ở bên cạnh im lặng một hồi, cười khổ nói: "Ahn thiếu, lần này ngươi tha cho Ah-ra, ta rất cảm kích. Tuy nhiên có một số lời nói rất vô lễ, ta vẫn phải nói. SM không phải là nơi bồi dưỡng đồ chơi cho người khác. Ngươi coi trọng cái nào liền trực tiếp kéo đi chơi, không khỏi quá mức…”
Ahn Jung-hoon không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cười: "Lão Kim a Lão Kim, bây giờ nhìn ngươi mới có khí chất của chủ tịch công ty lớn. Được rồi, chuyện này ta không tốt, cho ngươi nói lời xin lỗi."
Kim Young-min thở phào ở bên kia, hắn do dự một lúc lâu trước khi thực hiện cuộc gọi này, và cuối cùng cũng thực hiện cuộc gọi. Không phải vì cái gì bảo vệ các nghệ sĩ dưới ngọn cờ của mình vĩ đại như vậy, mà vì Ahn Jung-hoon hoàn toàn không coi hắn ra gì, ở trước mặt hắn lôi các nghệ sĩ của hắn đi, khiến hắn cảm thấy rằng mình phải tạo ra tiếng nói của chính mình. Thấy Ahn Jung-hoon lúc này không hề tức giận mà thay vào đó là xin lỗi, cơn tức giận của hắn đã trút đi rất nhiều, hạ giọng nói: “Ahn thiếu, ngươi biết đấy, Girls 'Generation bên này, ta đã sớm thừa nhận."
Hàm ý là chín người còn chưa đủ để ngươi chơi? Kim Tae-yeon đang thu mình trong vòng tay của Ahn Jung-hoon, nghe thấy rõ ràng điều này, chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Ahn Jung-hoon nhịn không được cười lên, ở trước mặt Kim Tae-yeon, hắn nhất thời thế mà không biết trả lời câu này thế nào, chỉ có thể nói ra: "Vậy thì cám ơn."
Câu trả lời này vào tai Kim Young-min, lại làm hắn có chút khẩn trương, hình như Ahn thiếu hơi xúc động, suy nghĩ xong liền nói: "Như vậy đi Ahn thiếu, lần sau có hứng thú với cái nào, có thể nói trước cho ta biết."
Ahn Jung-hoon càng là dở khóc dở cười. Đã sớm biết Kim Young-min con hàng này đâu phải là tỏ ra bất bình vì nghệ sĩ dưới cờ, rõ ràng là vì thể diện của chính mình mà thôi. Nhưng cái này cũng không cần nói toạc ra, chỉ là cười nói: "Được rồi, nói không chừng còn có lúc phải làm phiền ngươi."
"Ahn thiếu khách khí." Lần này Kim Young-min hoàn toàn yên tâm. Sau vài lời khách sáo, Ahn Jung-hoon không muốn tiếp đãi hắn nên liền cúp điện thoại.
Kim Tae-yeon thoát khỏi vòng tay hắn, ngửa cổ nhìn lên: "Giao dịch của các ngươi, thật là bẩn thỉu."
Ahn Jung-hoon cười nhạt một tiếng: "Đây chính là hiện thực. Thế nào, có hối hận khi làm idol không?"
Kim Tae-yeon quay lại nhìn dòng sông, nhẹ nhàng nói: "Đôi khi ta cũng hối hận. Nhưng chỉ cần ta nhìn thấy màu hồng của SONE thì sẽ không hối tiếc. Ta chỉ muốn tiếp tục như thế này, mãi mãi luôn có thể sánh bước cùng họ.” Ngừng một chút, nàng quay đầu lại mỉm cười: "Oppa, ngươi sẽ giúp chúng ta, đúng không?"
Ahn Jung-hoon lặng lẽ nhìn đôi má trẻ con của nàng, trong đầu hắn hiện lên một tia xuất thần, như thể sáu năm sau hắn đã nhìn thấy nàng khóc lóc thảm thiết ở sân bay, sáu năm sau, vị đội trưởng thân hình thấp bé này đã có nhiều nét tang thương hơn trên gương mặt. Sau vô số thăng trầm, khuôn mặt tươi cười đáng yêu của ngày hôm nay thật khó nhìn thấy nữa.
Đây chính là giá của việc tiếp tục.
Thật lâu sau, hắn nhàn nhạt nói: "Các ngươi có thể bước tiếp, bất kể bao nhiêu năm. Những thứ khác, đã có ta."
"Cám ơn ngươi, oppa." Lần đầu tiên Kim Tae-yeon chủ động ôm eo hắn và lặng lẽ dựa vào lồng ngực hắn, không nói nữa.
...
Trở lại ký túc xá SM, Ahn Jung-hoon theo thói quen đi vào theo. Lại là Kim Hyo Yeon ngồi xem TV trên ghế sô pha, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Kim Tae-yeon vừa vào cửa liền giật mình, sau đó nói thẳng: "Oppa."
"Hả?"
"Ngươi ra tay với Tae-yeon rồi?"
Kim Tae-yeon kêu lên: "A...! Kim mười tuổi!"
Kim Hyo Yeon không để ý tới nàng, chỉ yên lặng nhìn Ahn Jung-hoon.
"... Bây giờ các ngươi nói về những chủ đề này đều tùy tiện như vậy sao?" Ahn Jung-hoon bất đắc dĩ nói: "Các cô nương, ra tiếp khách."
Jessica Jung, Tiffany, Choi Soo-young, và Im Yoon-ah mỉm cười chạy ra khỏi phòng và đồng thanh nói: "Ahn gia, đã lâu rồi không đến a."
Ahn Jung-hoon cười nói: "Tìm được nhà chưa?"
Jessica Jung nói: "Được rồi. Gần đây chúng ta cảm thấy buồn chán, đều đang theo dõi việc trang trí đâu."
Ahn Jung-hoon nhe răng nói: "Như vậy tức là còn chưa ở được?"
Tiffany ngượng ngùng nói: "Chưa..."
Ahn Jung-hoon trợn tròn mắt: "Không thành vấn đề, dù sao nhà trọ đối diện vẫn còn."
Choi Soo-yeong cười nói: "Hôm nay thế nào? Nhịn gần chết?"
"Đúng vậy a, ai đó chỉ có trách nhiệm châm lửa, không chịu trách nhiệm dập lửa, ta chỉ có thể tìm tới tỷ muội của nàng."
Kim Tae-yeon muốn cắn bả vai hắn, lại phát hiện dù nàng nhảy dựng lên đều cắn không tới, đành phải cắn vào cánh tay hắn.
Các cô gái đều cười, Im Yoon-ah nói, "Thực ra, khi chúng ta xem buổi phát sóng trực tiếp Lễ trao giải Golden Disc hôm nay, chúng ta đã biết kết quả. Một người nào đó dáng vẻ mặt mày ngậm xuân trước công chúng, chậc chậc..."
Choi Soo-yeong vỗ tay nói: "Phải rồi, Tae-yeon a, gọi một tiếng unnie nghe thử xem."
Kim Tae-yeon che mặt, Im Yoon-ah loại trêu chọc kia nàng không sợ, nàng liền sợ Soo-young nhắc đến chuyện này...
Ahn Jung-hoon cười nói: "Tốt tốt, chừa chút thể diện cho đội trưởng của các ngươi. Ai sẽ cùng ta đến nhà trọ?"
"Ta!" Ngay khi giọng nói phát ra, toàn trường im lặng.
Ahn Jung-hoon kinh ngạc nhìn nguồn phát ra âm thanh, chính là Kim Hyo Yeon, người đang ngồi trên ghế sofa xem TV trước đó
Kim Hyo Yeon không lùi bước, bình tĩnh nhìn hắn. Kwon Yuri bước ra khỏi phòng từ lúc nào không biết, nhìn vào hai người đang đối mặt, muốn nói lại thôi.
Ahn Jung-hoon không để ý đến Kwon Yuri, nhìn Kim Hyo Yeon một lúc, sau đó vô ý thức quay đầu lại nhìn Kim Tae-yeon. Theo lý luận vừa rồi của nàng...
Kim Tae-yeon sắc mặt cổ quái, muốn nói điều gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Làm sao mình có thể khiến mình cảm thấy mình như một tú bà? Vừa rồi tựa như là thuyết phục hắn chấp nhận các thành viên khác trong nhóm... Rõ ràng là nàng không có ý này, nhưng lại kèm theo cảnh này…
Ahn Jung-hoon lại nhìn về phía Kim Hyo Yeon, im lặng một lúc, cuối cùng cười ha ha: "Vậy thì đi thôi."