Tứ Ngược Hàn Ngu
Chương 99 : Ta muốn lên giường với hắn
Ngày đăng: 08:07 25/08/20
Chương 99: Ta muốn lên giường với hắn
"In-jung unnie, ta vốn là định ở bên ngoài chờ ngươi tan tầm." Kim Hyo Yeon đáp lại với một nụ cười khổ: "Nhưng ta gặp một người quen và bị kéo vào."
"Nha..." Người phục vụ gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì. Nàng chỉ cẩn thận nhìn Ahn Jung-hoon và Kim Hyun-a, sau đó dường như nhận ra Ahn Jung-hoon, một tia sáng lóe lên trong mắt nàng, lập tức thu lại.
Kim Hyo Yeon giới thiệu: "Đây là Ahn Jung-hoon oppa, ngươi hẳn là nhận ra được. Đây là Kim Hyun-a, người đã từng..."
"Đã từng là thành viên của Wondergirls, chúng ta đã xem mv của nàng hồi đó." Người phục vụ nói. Sau đó nàng hơi cúi đầu, cầm thực đơn: “Xin chào Jung-hoon oppa, Xin chào HyunA xi, ta là Park In-jung.”
Ahn Jung-hoon vẫn im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó. Park In-jung hơi chột dạ một hồi, nàng biết Ahn Jung-hoon là chủ tịch công ty LOEN ở cách đó không xa... Thật ra nàng đã không biết bao nhiêu lần muốn thử tự mình tiến cử vào LOEN, nhưng nàng không thể hạ quyết tâm này, bây giờ chủ tịch Ahn đang ở ngay trước mặt nàng, nói không chừng là một cơ hội ngàn vàng? Nhưng không biết tại sao thái độ của Chủ tịch Ahn lại có chút kỳ lạ?
Thái độ kỳ lạ của Ahn Jung-hoon cũng rơi vào mắt Kim Hyun-a, người mà toàn bộ tâm trí tập trung vào trên người hắn. Kim Hyun-a còn ngạc nhiên hơn nữa, oppa chẳng lẽ động tâm đối với nữ nhân này? Cần thiết hay không a? Nàng có xinh đẹp như vậy? Nghiêm túc nhìn lên, không khỏi sợ hãi thán phục, thật sự rất đẹp... Vì lý do công việc, nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng lại càng trông tươi tắn và trang nhã hơn. Đồng phục của người phục vụ làm cho dáng người của nàng thật tinh tế. Với làn da trắng ngần và chút biểu cảm lạnh lùng, bộ đồng phục cấp thấp này ngược lại thể hiện sự quyến rũ của một công nhân cổ trắng khi mặc trên người nàng... Thảo nào oppa bị cám dỗ... Kim Hyun-a cong môi, hơi có chút ghen ghét. Nhưng vẫn lịch sự đáp lễ: “Park In-jung xi, xin chào.”
Kim Hyo Yeon ngược lại không để ý đến thái độ của Ahn Jung-hoon. Theo nàng, việc oppa không có phản ứng gì với một người phục vụ chưa từng gặp mặt là chuyện bình thường. Vì vậy, tiếp tục giới thiệu: "In-jung unnie cũng từng là thực tập sinh của công ty chúng ta..."
Trước khi nàng nói xong, Ahn Jung-hoon đột nhiên lên tiếng: "Và cũng là thành viên dự bị của Girls' Generation với vai trò ca sĩ chính. Nếu không phải vì trong nhà xảy ra chuyện, thật khó để nói liệu đội trưởng có phải là kẻ ngốc nhỏ Taeyeon kia không.”
Ba cái muội tử giật mình.
Ahn Jung-hoon gõ nhẹ lên bàn, trầm ngâm nói: "Park In-jung xi, tình hình gia đình của ngươi bây giờ thế nào rồi? Nãi nãi cùng cữu cữu..."
Câu này khiến cả Park In-jung và Kim Hyo Yeon đều hiểu rõ. Vị này thế mà biết rõ tình huống của Park In-jung, đoán chừng là tìm hiểu qua từ S.M. a? Park In-jung thì thào: "Bọn hắn... Đã qua đời."
Ahn Jung-hoon tiếp tục nói: "Bây giờ đang làm việc để trả nợ?"
Park In-jung thấp giọng nói: "Vâng."
"Còn muốn ca hát a?"
"Muốn..."
"Ngón giọng đã bao giờ bị hạ thấp?"
Park In-jung mãnh liệt ngẩng đầu: "Về nhà ta tập luyện mỗi ngày!"
Kim Hyun-a giờ mới nhận ra rằng oppa không phải động tâm đối với nữ nhân, mà là động tâm đối với thực lực của nàng. Thành viên dự bị và ca sĩ chính của Girls' Generation! Theo ý kiến của oppa. Nàng và Kim Tae-yeon đều có thể ganh đua ưu khuyết điểm? Với thực lực như vậy, nếu nàng đến, Minah làm sao bây giờ? Kim Hyun-a âm thầm lo lắng cho tiểu tỷ muội của mình.
Kim Hyo Yeon cũng lo lắng theo dõi biểu hiện của Ahn Jung-hoon. Nàng cũng rất lo lắng về tình hình của vị unnie này. Thật tuyệt nếu unnie có thể gia nhập công ty của oppa!
Ahn Jung-hoon cân nhắc hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Nói thật, ta rất quan tâm đến ngươi, nhưng sửa lại kế hoạch nhóm nhạc nữ của ta vì ngươi, hành động quá lớn, không thể giải thích với công ty.”
Ánh sáng trong mắt Park In-jung từ từ mờ đi. Kim Hyo Yeon lo lắng nói: "Oppa..."
Ahn Jung-hoon có chút tò mò: "Ngươi muốn giúp nàng?"
Kim Hyo Yeon gật đầu lia lịa: "Đúng vậy a!"
"Sách, nhìn không ra a. Kim mười tuổi còn giảng nghĩa khí như thế đâu..." Ahn Jung-hoon sờ cằm: "Ngươi có thể giúp như thế nào?"
Kim Hyo Yeon nghẹn đỏ mặt, hồi lâu mới toát ra một câu: "Muốn lấy thì đến lấy a. Ngươi không thích thì thôi! Ta đưa Yuri cho ngươi có muốn hay không?"
Park In-jung cùng Kim Hyun-a trợn mắt hốc mồm, lời này lượng tin tức hơi lớn a...
Ahn Jung-hoon cũng không ngờ rằng cái Kim mười tuổi này thật sự mới mười tuổi đâu, lời gì cũng dám bắn ra bên ngoài, dở khóc dở cười nói: "Ngươi là thứ mà ta tùy tiện muốn cầm liền lấy sao? Hơn nữa là Yuri là cái đồ vật gì của ngươi sao? Còn nói đưa liền đưa ? Được rồi, lười nhác nói mò với ngươi, đi sang một bên chơi với bạn đi. Nhân tiện, In-jung xi, hãy mang cho ta hai cốc cappuccino và một vài chiếc bánh ngọt, mặc dù ngươi có chặt chém cũng không thành vấn đề..."
"Ách?" Kim Hyo Yeon chớp chớp mắt: "Cứ như vậy xong? Oppa ngươi suy tư nửa ngày, liền cho ta câu trả lời này?"
"Ngươi còn muốn câu trả lời nào?"
"Ta không phục, ta sẽ gọi cho Soo-yeong đến để nói với ngươi..."
"Đi đi đi..."
Kim Hyo Yeon bĩu môi, dù sao thì nàng cũng không dám chống lại Ahn Jung-hoon, đành phải từ từ rời khỏi chỗ ngồi. Park In-jung lặng lẽ điền đơn, đánh dấu vào mỗi loại bánh ngọt một lần, vứt xuống tờ đơn quay người rời đi.
Điều mà Kim Hyo Yeon không biết là ngay khi nàng vừa rời đi, Ahn Jung-hoon ngay lập tức gọi điện cho Choi Soo-yeong: "Gửi một ít tiền vào tài khoản của Hyo Yeon, ân, càng nhiều càng tốt. Cái gì? Ta bao nuôi nàng làm cái gì a? ... Dù sao thì cũng có tác dụng, một lát nữa nàng hẳn là cũng sẽ gọi cho ngươi, lúc đó ngươi sẽ biết. Ngươi có tiền trong tài khoản của mình không? Bảo Tiger chuyển cho ngươi nếu không có. Ân, tốt."
Cúp điện thoại, Ahn Jung-hoon chép miệng nhìn xem tờ đơn đầy dấu móc ngoặc: "Không nhìn ra, nha đầu này có chút hung ác a..."
Kim Hyun-a chớp mắt nhìn hắn: "Oppa, ngươi muốn giúp vị unnie kia trả nợ, nhưng lại không muốn dùng chính tay mình vì sợ nàng hiểu lầm a?"
"A, con ngựa nhà ta đã trở nên thông minh hơn."
"Oppa, ngươi thật là một người tốt."
"Xin không nên tùy tiện phát thẻ..."
"Soo-yeong là ai? Choi Soo-yeong của Girls' Generation?"
"Ngô, người mà ngươi về sau phải gọi là tỷ tỷ."
"... Vậy Ji-eun coi như là muội muội của ta a?"
"Ngươi đã nhìn ra?"
"Hắc hắc... Oppa không phải là người tốt."
"Logic của ngươi là do đại gia gác cổng dạy hay sao?"
Bên kia Kim Hyo Yeon cũng đang gọi điện cho Choi Soo-yeong, gọi mấy lần đều đường dây bận, cuối cùng cũng thông. Mở miệng liền trách móc: "Soo-yeong a. Ngươi phải làm chủ cho ta!"
Choi Soo-yeong buồn cười nói: "Làm sao rồi? Ai dám bắt nạt mười tuổi nhà chúng ta?"
"Còn không phải oppa nhà ngươi!" Kim Hyo Yeon tức giận nói: "Hôm nay đến xem In-jung unnie. Vừa vặn đụng phải hắn đang tán gái! Lại nói hắn tán gái ngươi cũng mặc kệ sao?"
Choi Soo-yeong nằm trên sô pha lật người, lười biếng nói: "Oppa nhà ta chẳng lẽ không phải oppa nhà ngươi? Chờ khi hắn cua ngươi lại nói..."
"Ta..." Kim Hyo Yeon tức giận đến muốn thổ huyết: "Hắn thật cua ta ngược lại đã tốt! Ít nhất nhờ hắn giúp đỡ hắn sẽ giúp a!"
"Ngươi nhờ hắn giúp cái gì à nha?"
"Ta muốn để hắn nhận In-jung unnie vào công ty của mình..."
Choi Soo-yeong từ từ ngồi thẳng người: "Mười tuổi a mười tuổi, hoạt động của công ty người ta, liên lụy rất nhiều, là ngươi có thể tùy tiện can thiệp sao? Ngươi đi gặp chủ tịch Kim thử nói loại lời này đi? Có phải vì oppa quá quen nên không biết chừng mực đúng không?"
"Ta..." Kim Hyo Yeon há to miệng, rốt cục cúi đầu: "Nhưng In-jung unnie thì sao, nàng phải làm việc để trả nợ lần nữa, điều kiện luyện tập đường đường chính chính đều không có. Nàng cũng không còn trẻ nữa, trải qua hai năm như thế này, thật sự không còn cơ hội nữa"
"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của ngươi và In-jung unnie lại tốt như vậy... Nhưng ngươi đi tìm In-jung ban đầu cũng không phải vì chuyện này, đúng không? Bởi vì nhìn thấy oppa, nên nhất thời nảy lòng tham? "
"Đúng vậy a, đáng tiếc ta không thể kìm lại suy nghĩ của mình..."
Choi Soo-yeong thở dài: "Nhưng chúng ta có thể làm gì? Nhiều nhất chúng ta có thể giúp đỡ nàng trả nợ..." Vừa nói ra lời này, trong lòng nàng liền cảm thấy giật mình, nàng lập tức hiểu được cú điện thoại kia của Ahn Jung-hoon là có ý gì.
Kim Hyo Yeon cười khổ nói: "Chúng tôi bây giờ đều rối bời, liệu có tiền giúp nàng không. Hơn nữa In-jung unnie cũng sẽ không muốn đâu."
Choi Soo-yeong thở dài: "Ngươi không có tiền, ta có. Lát nữa ta sẽ chuyển cho ngươi, về phần nàng có muốn hay không. Liền xem tài hùng biện của ngươi."
"Uy! Ngươi để cho ta làm sao nói chuyện với nàng a! Uy uy uy?" Kim Hyo Yeon nghe thấy âm thanh bận trong loa, khóc không ra nước mắt.
Bên kia Ahn Jung-hoon và Kim Hyun-a đang thoải mái trải qua thế giới của hai người. Kim Hyun-a cười tươi như hoa chống cằm và nhìn vào mặt oppa. Nói ra: "Oppa, chúng ta đây có tính là một buổi hẹn hò không?"
"Tính." Ahn Jung-hoon cười nói: "Mà lại là chính chủ tịch đã công khai giúp ngươi trốn khỏi lớp luyện tập và đi hẹn hò."
Kim Hyun-a cười hì hì nói: "Kia... Không phải là ngay sau buổi hẹn hò nên làm điều gì đó không thích hợp với trẻ con sao?"
"Lạch cạch." Park In-jung đặt hai tách cà phê trước mặt hai người, mặt không thay đổi nhìn mặt hai người một chút rồi quay người rời đi.
Ahn Jung-hoon nói: "Chờ một chút."
Park In-jung hờ hững nói: "Khách nhân có cái gì phân phó?"
Ahn Jung-hoon thản nhiên nói: "Buổi tối về nhà tự luyện còn chưa đủ. Điều kiện quá đơn giản, chỉ lãng phí tài năng của ngươi. Ngày mai đến LOEN luyện tập, trực tiếp tìm HyunA là được, miễn là vào ban ngày."
Park In-jung có chút khó tin, thái độ của hắn hoàn toàn khác với vừa rồi a?
Liếc nhìn Kim Hyun-a, nghĩ đến màn đối thoại trơ trẽn vừa rồi của hai người, dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt lại lạnh đi: "Ta còn phải đi làm, ban ngày không thể đi. Chân thành ghi nhớ lòng tốt của Chủ tịch Ahn."
Ahn Jung-hoon dở khóc dở cười: "Ánh mắt kia của ngươi là gì? Ngươi lại không xinh như HyunA nhà ta."
Kim Hyun-a cười hì hì, Park In-jung mặt không biểu tình.
Ahn Jung-hoon gõ cái bàn, trầm ngâm nói: "Món nợ của ngươi không là gì đối với ta, ngươi không nên trì hoãn tương lai của mình vì món nợ nhỏ đó. Nếu ngươi muốn đi LOEN luyện tập, thì hãy bỏ công việc của mình và tới luyện. Không muốn ta cũng không ép buộc, tương lai của bản thân ngươi vốn cũng không tại LOEN."
Park In-jung im lặng một lúc, và nói: "Tương lai của ta đã không tại LOEN, tại sao ngươi muốn nói với ta điều này?"
"Ta ái tài." Ahn Jung-hoon cười cười: "Câu trả lời này có thỏa đáng không?"
Park In-jung không trả lời, trên mặt nàng viết rõ hai chữ ‘không tin’ to. Ahn Jung-hoon bật cười lắc đầu: "Tin hay không thì tùy. Bây giờ đi mang bánh ngọt của ta ra đi."
Park In-jung cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Ta nghỉ làm rồi. Tạm biệt."
Nhìn bóng lưng Park In-jung rời đi, Kim Hyun-a lè lưỡi: "Vị unnie này rất có tính cách."
"Nữ Vương đại nhân nha." Ahn Jung-hoon cười ha ha một tiếng: "Những đứa trẻ trải qua nhiều việc luôn có nhiều suy nghĩ hơn những bông hoa trong nhà kính. Ngươi cũng có nhiều ý tưởng hơn so với Ji-eun và những người khác."
"Nữ vương?" Kim Hyun-a lắc đầu: "Hyori tiền bối loại nữ vương kia đều không thể thoát khỏi tay của oppa, huống chi là nàng?"
"Ây..." Ahn Jung-hoon có chút xấu hổ: "Uống cà phê của ngươi đi!"
Kim Hyun-a cười hì hì một tiếng. Thực tế, nàng rất biết ơn Kim Hyo Yeon và Park In-Jung vì đã thêm một số câu chuyện vào buổi hẹn hò của họ, làm nó đáng nhớ hơn là chỉ đơn giản ngồi uống cà phê.
Park In-jung im lặng trở lại phòng thay đồ, cởi bỏ đồng phục và thay quần áo bình thường. Lời nói của Ahn Jung-hoon lặp đi lặp lại trong đầu nàng: "Ngươi không nên trì hoãn tương lai của mình vì món nợ nhỏ đó."
Park In-jung dựa vào tủ quần áo, đôi mắt ươn ướt, nhớ lại câu nói giống như đúc mà nãi nãi và cữu cữu nói trước khi đi: "Tiếp tục đi ca hát đi, hài tử."
"Ta... Muốn ca hát." Park In-jung thì thầm một mình và rời khỏi phòng thay đồ. Bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Kim Hyo-yeon đang dựa vào cửa với vẻ mặt ngập ngừng, nàng không khỏi nghi ngờ nói: "Hyo Yeon ngươi làm sao vậy?"
Kim Hyo Yeon nhìn nàng một cách nghiêm túc và nói: "Unnie, nếu như không có nợ nần ràng buộc, với thực lực của ngươi debut không khó, đúng không?"
Park In-jung cau mày nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Kim Hyo Yeon ho khan nói: "Ta cho ngươi mượn tiền trả nợ."
Park In-jung nhíu mày sâu hơn: "Tại sao ngươi lại có nhiều tiền như vậy?"
Kim Hyo Yeon do dự một chút, nói: "Girls' Generation góp."
Vẻ mặt của Park In-jung lạnh xuống: "Đây là các tiền bối đang thương hại ta?"
Kim Hyo Yeon liền sợ Park In-jung có suy nghĩ như vậy, đã giải nghệ trước khi debut, nàng quả thực có phần mẫn cảm với Girls' Generation. Bất đắc dĩ nói: "Là cá nhân ta mượn các nàng, được không?"
Park In-jung thở dài: "Hyo Yeon, cám ơn ngươi. Thế nhưng là Girls' Generation bản thân cuộc sống cũng không dễ chịu, vẫn là không muốn làm phiền mọi người."
Kim Hyo Yeon gấp: "Park In-jung! Ngươi đến cùng có còn muốn debut hay không?"
Park In-jung nhìn nàng im lặng: "Muốn. Vừa rồi chủ tịch Ahn bên trong cũng nói rằng nếu ta nghỉ việc ban ngày, liền cho ta đi LOEN luyện tập."
Kim Hyo Yeon khẽ giật mình. Chợt nghĩ đến thái độ không nói hai lời liền gửi tiền của Soo-yeong vừa rồi, mớ suy nghĩ hỗn độn dần tìm được mạch và trở nên rõ ràng hơn. Lúc đầu, nghĩ thật kỳ lạ là cho dù Soo-yeong có tiền, nàng cũng không thể gửi hết tiền riêng tư ra một cách thẳng thắn như vậy, quan hệ giữa nàng và In-jung cũng không đến mức này. Nhưng sau khi tiếp xúc với lời nói này của Ahn Jung-hoon, cùng đường dây điện thoại bận của Soo-yeong, cuối cùng nàng cũng tỉnh ngộ lại.
Đó căn bản là tiền mà oppa đã gọi cho Soo-yeong để chuyển.
Oppa không phải không giúp In-jung, mà là không muốn bị hiểu lầm, thà rằng chuyển một cái ngoặt lớn, còn đem ân tình đưa cho chính mình.
Ta lại trách oan ngươi, oppa.
Đánh mông ta đi, oppa...
Chỉ lại nghe Park In-jung nói: "Vị chủ tịch Ahn này, giống như có suy nghĩ gì khác, ta không tin được. Dù sao ta cũng sẽ tự tìm được cách trả nợ, nên ngươi cũng đừng lo lắng."
Kim Hyo Yeon chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có chút ẩm ướt: "In-jung ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?"
"Cái gì?"
"Ta muốn lên giường với hắn."
"..." Park In-jung trợn mắt há hốc mồm.