Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 57 : Tôi lớn hơn cậu

Ngày đăng: 13:13 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Tọa kỵ phi hành cũng được phân chia theo tốc độ, Cùng kỳ Liệt diễm mà Thương Hỏa cho A Tấn đương nhiên thuộc vào hạng nhất, huống chi hai người còn bay lên trời, toạ độ không gian ba chiều rất khó truy ra, vì thế đám người chơi nữ xa lạ kia quả nhiên chỉ đuổi theo một đoạn ngắn liền bị rớt lại.



“A a a — Bổn đại gia lên trời rồi!!” Ly Lạc kích động mà tru lên ở phía sau lưng A Tấn, nhìn quang cảnh hoàn toàn mới lạ xung quanh, lại cảm thán một câu: “Thực cmn thích~ ha ha ha!”



Bộ dáng vui buồn đều lộ hết ra ngoài mặt như một đứa trẻ con của người nọ bất giác cuốn hút Hà Tấn, khiến cậu nhịn không được mà cười theo, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”



Ly Lạc: “Mười sáu! Chú em thì sao? Anh cảm giác chú mày nhỏ hơn anh rất nhiều!”



A Tấn run rẩy khóe miệng…



Ly Lạc: “Mà sao mày lại có cái tọa kỵ oách như vậy hả, mua à?”



“Ch… bạn cho!” Suýt nữa thì Hà Tấn thốt ra một câu “Chồng cho”, cũng may là phanh kịp, nháy mắt lại đỏ mặt lên, đậu má, hình như mình bị Thương Hỏa tẩy não rồi!



Ly Lạc: “Bạn của chú mày là đại gia sao? Thứ này thoạt nhìn có vẻ rất chi là đắt!”



Hà Tấn: “…”



Bởi vì đang bay trên bầu trời, cho nên thời điểm hai người nói chuyện đều phải gào lớn mới nghe được, Ly Lạc lại ngồi ở phía sau Hà Tấn, cái thanh âm thiếu niên lại đậm chất tục tằng kia đập vào màng nhĩ của cậu đến phát đau. Nhưng kỳ quái chính là, dù hai người ngồi rất gần, song Hà Tấn lại chẳng hề khẩn trương như khi cưỡi tọa kỵ cùng Thương Hỏa, lại càng không biết xấu hổ ngượng ngùng, ngược lại còn rất đỗi tự nhiên là khác. Hình như đây mới là phản ứng bình thường khi hai thằng con trai ở cạnh nhau, có phải không?! (=_=)



“Lần đầu tiên anh mày được bay trong game đấy!” Ly Lạc học theo người vượn trên núi Thái Sơn đấm ngực hú vang vài tiếng, thanh âm của cậu theo gió trôi xa, sau cùng biến mất tại muôn vàn tầng mây thăm thẳm, gợi lên một cảm giác tự do tự tại cực kỳ…



Hà Tấn cong cong khóe miệng, nhớ lại cảnh tượng Thương Hỏa dẫn mình rời khỏi Phàm giới lần đầu tiên. Tuy khi đó game vẫn ở thời kỳ bàn phím – màn hình, song sự kích động và hưng phấn của cậu cũng chẳng hề ít hơn Ly Lạc lúc này đâu.



Bay đến Tiên giới, Hà Tấn chọn đáp xuống phụ cận thác Ngâm Thủy, nơi mà cậu cùng Thương Hỏa kiến thiết gia viên. Mặc dù chưa hết bảy ngày, phòng ở còn chưa được dựng lên, nhưng trong tiềm thức, nơi này tựa hồ đã trở thành chốn về thực sự của cậu rồi.




Sau khi Hà Tấn log out, vừa mở cái chụp mắt lên liền nhìn thấy gương mặt của Hầu Đông Ngạn ở gần ngay trong gang tấc thì sợ tới mức hét to. Hầu Đông Ngạn cũng bị dọa, nhảy ra xa hai bước, vỗ ngực nói: “Ôi mẹ ơi! Mày làm tao sợ muốn chết, sợ muốn chết!”



Hà Tấn trắng bệch cả mặt mày: “Tao mới bị mày dọa đấy, mày lại gần tao như vậy làm chi!”



Hầu Đông Ngạn: “Mày không tự kiểm điểm lại bản thân đi! Sáng sớm ngày ra lại đội mũ giáp nằm ở trên giường, tao còn có thể không mò tới xem thử hả!”



Hà Tấn vội vã rời giường thay quần áo, giải thích: “Sáng sớm thức dậy không ngủ được nữa, liền đội mũ giáp lên chơi một lúc.”



Hai người chen chúc trong toilet đánh răng rửa mặt, Hầu Đông Ngạn hỏi: “Mày trâu vậy, nằm thế mà không vừa chơi vừa ngủ mất à?”



Hà Tấn nghiêm túc trả lời: “Không biết, chưa thử… Lần sau có dịp sẽ thử một phen.”



Hầu Đông Ngạn: “…” Tại sao cậu lại có cảm giác, từ sau khi chơi game Hà Tấn liền buông thả hơn rất nhiều nhỉ? Có khi nào càng lún càng sâu… không thể rút chân ra được hay không vậy? (=_=)



Hôm nay là thứ sáu, ca học buổi chiều kết thúc lúc ba giờ, Hà Tấn đang quay về ký túc xá thì nhận được điện thoại của Đông Huyên. Người nọ nói có chuyện muốn nhờ vả, nhưng lần này không phải việc của hội sinh viên, mà là việc cá nhân, hẹn cậu ở quán café cạnh canteen số hai của trường.



Hà Tấn thấy tiện đường, lại nghĩ hẳn sẽ không tốn quá nhiều thời gian nên liền đồng ý.



Lúc cậu tới nơi, Đông Huyên đã chờ sẵn từ trước rồi. Cô ngồi một mình, còn thay Hà Tấn gọi một tách Caramel Macchiato mà cậu vẫn uống trong mỗi lần hẹn hò ngày trước. Đúng vậy đó, Hà Tấn thích ăn đồ ngọt.



“Tìm anh có chuyện gì?” Hà Tấn ngồi xuống, thấy Đông Huyên bắt đầu sơn móng tay và nhuộm màu tóc mới, thoạt nhìn càng đẹp và thành thục. Trong trường đại học đa phần là những em gái đơn giản thanh thuần, kiểu mẫu trường thành giống như Đông Huyên ngược lại cực kỳ hiếm gặp. Hơn nữa trong vẻ thành thục của cô có đan xem một chút sôi nổi bốc đồng của tuổi trẻ, cho nên cô được rất nhiều nam sinh yêu thích.



Đông Huyên lườm Hà Tấn một cái: “Không có việc gì thì không thể tìm anh hả?”



Hà Tấn: “…”



Người này trước hay sau vẫn luôn luôn cứng nhắc, hiện tại ngay cả hàn huyên đôi câu cũng sẽ không. Thấy vậy, Đông Huyên lập tức thở dài, không quanh co nữa mà trực tiếp hỏi: “À, em nghe nói gần đây anh với Tần Dương… rất thân nhau?”