Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 83 : Lễ mừng năm mới ở nhà bà ngoại
Ngày đăng: 13:14 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đảo mắt một cái đã đến đêm 30, dựa theo lệ thường, một nhà ba người Hà Tấn sẽ tới nhà bà ngoại để mừng năm mới, cùng đi với bọn họ còn có dì, dượng và gia đình cậu mợ.
Mẹ Hà Tấn là con gái lớn của bà ngoại, nhưng Hà Tấn lại là người nhỏ tuổi nhất trong số các anh chị em.
Song, ở nhà bà ngoại hôm nay chỉ có con gái của cậu – Trương Hiểu Miêu, hai con của dì, một đã lập gia đình phải về nhà chồng mừng năm mới, một thì lớn hơn Hà Tấn ba tuổi, nam, tên gọi Lý Diệu Đông, tính cách ngang bướng, học một trường đại học tầm thường, năm trước đã tốt nghiệp đi làm, nhưng đêm nay lại không tới.
Dì và mẹ cậu giúp bà ngoại làm cơm tất niên trong phòng bếp, liên tục oán giận Lý Diệu Đông không chịu nghe lời. Đại khái là người nọ vừa lên đại học đã bắt đầu không về nhà còn học đòi hút thuốc uống rượu, sau khi tốt nghiệp liền theo đám bạn chẳng ra gì lêu lổng khắp nơi, vân vân và vân vân… Giọng điệu của dì hàm chứa một loại cảm xúc chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Hà mama đáp lời: “Chị đã nói với em ngay từ đầu rồi, con, là phải quản nghiêm từ bé! Em cứ bỏ mặc nó, nó đi sai đường học cái xấu xa là lẽ đương nhiên!”
Dì: “Em cũng quản mà, nhưng nói một câu nó liền cãi lại mười câu, câu nào câu nấy đều có thể làm cho người ta tức chết! Thực sự là không quản nổi!”
Hà mama: “Là do em không đánh nó khi còn nhỏ, chị nói cho em biết, trẻ con là dựa vào roi vọt mà lớn lên, có đánh mới thành con ngoan, phải đánh từ tấm bé, đánh rớt hết tính ương bướng của nó đi ắt là nó sẽ nghe lời.”
Hà Tấn phát lạnh trong lòng, thầm nhủ, nếu cái thứ ấy có thể xây dựng hiếu tâm, vậy tại sao cậu lại chán ghét mẹ mình như thế được?
Dì: “Em chính là không nỡ xuống tay, chị xem, hiện tại nó đã bị chiều hư mất rồi… Phỏng chừng một ngày nào đó em chết, nó cũng còn không biết! Ôi chao, mỗi lần nhìn thấy Hà Tấn nhà chị em đều hâm mộ không thôi, nếu Lý Diệu Đông ngoan ngoãn được bằng phân nửa Hà Tấn thôi thì em liền thắp hương cảm tạ trời đất rồi!”
Thanh âm Hà mama bỗng trầm xuống, lại mang theo chút đau thương, nói: “Chị đây chẳng phải nhận được giáo huấn từ anh trai của nó hay sao…”
Hà mama: “Mẹ con bé đâu?”
Dì: “Chết sớm, cũng thực đáng thương… Nhưng nhà mẹ đẻ con bé rất có tiền, còn để lại cho nó hai căn hộ. Chị nói xem, gia cảnh như thế cũng không phải là túng thiếu đúng không, nếu phải người khác, có khi chỉ mời một hộ lý về là xong, nhưng đứa bé kia lại vô cùng hiếu thuận… Em còn nghe nói, ở trường học nó cũng tiết kiệm lắm, một tháng các sinh viên khác tiêu tốn ít nhất hai ngàn, con bé thế nhưng chỉ dùng hết có tám trăm!”
Hà mama liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Cô bé này học trường gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Dì: “Lớn hơn Hà Tấn một tuổi, bởi xin nghỉ học nửa năm nên bị chậm, hiện tại vẫn là năm ba đại học sư phạm, ra trường sẽ làm giáo viên tiểu học, tan tầm sớm, có nghỉ đông và nghỉ hè, mấu chốt là tiền lương rất cao!”
Hà mama nhíu mày: “Lớn hơn một tuổi à…”
Dì: “Lớn mới tốt, con gái lớn biết yêu thương chăm sóc người khác hơn mà!”
Trong đầu Hà Tấn liên tục vang lên cảnh báo. Lớn hơn một tuổi? Biết yêu thương chăm sóc người khác? Cái này có quan hệ gì tới mình đâu?
Hà mama: “Nói cũng phải.”
Dì Hà Tấn nhỏ giọng thì thầm: “Nếu chị thấy được, em sẽ nhờ người hỏi thăm, điều kiện của Hà Tấn nhà chị tốt như vậy, phỏng chừng người ta vừa gặp đã muốn gả cho ấy chứ!”
Hà mama: “Ừ, cũng được…”
Hà Tấn nghe đến đó, đầu óc hoàn toàn mụ mị!