[Dịch] Vãn Tống
Chương 17 : Bài kinh khó niệm
Ngày đăng: 21:08 19/08/19
"Vương gia sao lại nhận lời mời của Đinh Đại Toàn kia?"
"Không phải vì hắn! Ta đi theo Chân Đức Tú ân sư của khuyển tử. Haizzz, Đinh Đại Toàn này cũng ép người quá đáng. Được rồi, không nói việc này, năm trước nghe tin Tư Nghiệp hiền điệt đột nhiên mất tích ở đất Kim, ta đã uống rượu say mèm. Nếu hiền điệt thực bị người Mông Cổ giết chết, thì thật khiến ta tiếc nuối cả đời. Hiền điệt tặng ta công thức nấu rượu, bản vương xin cảm ơn."
Trên đường Lý Tư Nghiệp bị Lan Lăng vương Triệu Đỉnh nhận ra, bèn theo lão trở về vương phủ. Trong lúc nói chuyện Lý Tư Nghiệp tự xưng là người buôn bán ở Sơn Đông, lần này đến Lâm An để xử lý việc buôn bán. Lan Lăng vương cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Lan Lăng vương là một vương gia hòa nhã khoảng 50 tuổi. Trong hoàng thất Triệu thị cũng là người bị xem thường nhất, cũng không phải vì lão có một cái mũi đỏ bừng như say rượu, không có chút tôn nghiêm của vương gia, mà là lão có một tật xấu không nói với ai nhưng mọi người đều biết: sợ vợ.
Tiền vương phi khi sinh hạ Triệu Hạm không lâu sau thì chết đi vì sản hậu, vương phi hiện tại là cháu xa của Dương thái hậu, là một nữ nhân hóng chuyện, không chỉ chuyện trong nhà, mà cả việc lớn việc nhỏ trong triều ngoài phố, thậm chí láng giềng ở Lâm An bà đều muốn biết (đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vương gia cả ngày xông pha chợ búa). Đương nhiên là ngoại trừ đại sự quốc gia, cũng may là thiên hạ thái bình, lại đang thịnh thế, chuyện vương phi không biết rất ít.
Vương phủ của Lan Lăng vương tọa lạc ở một khu phồn hoa cách Vũ Lâm môn không xa, chiếm diện tích khoảng 100 mẫu, có hơn mấy trăm tòa kiến trúc, vàng son lộng lẫy, cực kỳ khí thế. Lúc này vương phi đang tựa một nha hoàn vội vàng chạy về phía thư phòng của vương gia, vì ở đó có một người trẻ tuổi xa lạ vừa đến.
"Vương gia không cần khách khí, sau đó vương gia có dùng nó để ủ rượu?"
"Tất nhiên là dùng, chỉ có điều ta để hưởng một mình. Ta sửa phương pháp lại một chút, hương vị lại thêm nồng. Hiền điệt có bán rượu này ở Sơn Đông không?"
"Sơn Đông gặp thiên tai, nào có dư lương thực để nấu rượu! Ta ở Sơn Đông buôn bán châu báu."
"Hiền điệt ở Sơn Đông có nghe nói tới Lý Nghiệp?"
"Lý Nghiệp?" Lý Tư Nghiệp không khỏi ngẩn người.
"Chính là người xưng danh nam Bành bắc Lý Nghiệp. Dạo này có thể là nhân vật nổi danh nhất trong triều, ngay cả Lý Toàn kiêu ngạo bướng bỉnh cũng bị hắn đánh bùn đất đầy đầu. Chợ búa khắp Lâm An đều đồn người này mặt xanh nanh vàng, còn hung ác hơn quỷ. Lão phu cảm thấy rất hứng thú, hiền điệt ngươi có từng gặp?"
Giờ Lý Tư Nghiệp mới hiểu được vì sao Lan Lăng vương thấy hắn lại không hề hỏi chuyện Sơn Đông, thì ra chuyện lưu truyền ở nước Tống lại dùng tên giả của mình. Nhưng hắn không thường dùng tên giả, sao Lâm An lại biết? Lý Tư Nghiệp suy nghĩ một lát, bỗng nhớ đến đoàn thuyền đưa lương đưa tiền, lúc đó mình ký nhận lại dùng tên "Lý Nghiệp". Nghĩ tới đây trong lòng của hắn đã rõ, hắn vừa định hỏi lại chuyện Lý Toàn thì cửa bỗng đột ngột mở, sau khe cửa một cái đầu thò vào, là một thiếu niên chưa đầy 20 tuổi, dáng vẻ cũng thanh tú, có điều khuôn mặt trắng xám đến đáng sợ, giống như nhân vật xấu xí trong tuồng Côn khúc. Ánh mắt, cái mũi, cái miệng của y liên tục nhích tới nhích lui, cứ khiến người ta cảm thấy y đang có việc tìm mình. Y chính là Triệu Lịch con trai Triệu Đĩnh, năm nay vừa 19 tuổi, đã đọc sách mấy năm ở thái học, chưa nhớ được tên tiên sinh, nhưng tên cửa hàng son phấn hàng đầu trong kinh, được các danh kỹ ưa thích thì lại nhớ kỹ không sai chút nào.
"Phụ vương! Người, người về bao lâu rồi?"
Y cho rằng phụ thân thích rượu như mạng, lại đi quán rượu số một Lâm An Kim Tư lâu, ắt sẽ giống như bình thường say không biết trời đất gì, bèn định đến thư phòng phụ thân trộm chút tiền, không ngờ lại bị bắt gặp.
Lan Lăng vương vừa thấy y, lập tức nổi giận: "Hôm qua đã nói với ngươi, hôm nay phải theo ta đi bái sư, ngươi lại chạy đi đâu?"
"Con cùng bằng hữu đi ra ngoài, hơn nữa không phải Đinh Thọ Ông cũng không đi sao? Còn có bọn Trịnh Tiền, Triệu Hiển cũng không đi, vì sao lần nào cũng nói mình con?"
"Nghịch tử, còn dám mạnh miệng, quỳ xuống cho ta!"
Triệu Lịch bất đắc dĩ, chỉ có thể lề mề quỳ xuống. Mặc dù y không biết Lý Tư Nghiệp là người phương nào, nhưng thấy mặc quần áo bình dân, không khỏi cảm thấy mất hết mặt mũi, thỉnh thoảng lén trừng mắt nhìn Lý Tư Nghiệp.
"Nếu trong nhà vương gia có việc, ta xin cáo từ trước, ngày khác quay lại bái phỏng."
"Được! Ngày mai là ngày tai mới ra mẻ rượu mới, ta phải cử hành một tiệc rượu nhỏ, mời một ít quan lớn cùng nhân vật có danh tiếng, hiền điệt cũng tới đi! Đến lúc đó ta phái xe tới rước ngươi." Nói xong cũng mặc kệ Lý Tư Nghiệp có đồng ý hay không đã bảo quản gia tiễn hắn ra cửa.
Lý Tư Nghiệp vừa đi được mấy bước, bỗng thấy trong thư phòng truyền ra tiếng quát to: "Súc sinh! Ngươi đã làm gì? Thì ra tiền của ta là bị ngươi trộm."
Ngay sau đó là tiếng vang dữ dội, cửa thư phòng bỗng bị phá tung, tiểu vương gia Triệu Lịch từ trong thư phòng chui ra, dáng vẻ giống như một con khỉ bị chém cụt đuôi. Ánh mắt của y khiến Lý Tư Nghiệp nhớ đến nỗi đau mất tiền phi nghĩa của tên tiên sư bắt quỷ, gương mặt còn nét cười chưa tan hết nhưng đã xệ xuống mang theo vẻ sợ hãi.
"Mẫu phi! Phụ vương muốn đánh chết ta!"
Tại thời điểm vương gia không hy vọng vương phi xuất hiện nhất thì bà lại đột nhiên xuất hiện.
Bà là một nữ nhân có xương gò má rất cao, hơn 40 tuổi, trên mặt thoa phấn dầy, lại càng lộ ra nếp nhăn trên mặt khiến Lý Tư Nghiệp nhớ đến đồi núi nhấp nhô ở Sơn Đông. Có lẽ trong bụng bà chứa quá nhiều chuyện phiếm, nên thân thể cũng phối hợp theo, dáng dấp cũng phúc hậu một chút. Bà đứng trên cây cầu nhỏ rộng cỡ 3 người đi, khiến cho 2 người tì nữ cũng yên lặng đi theo.
Bà chăm chú nhìn chằm chằm Lý Tư Nghiệp, dường như từ trong mắt đang duỗi ra một đôi tay mập mạp, muốn xé banh Lý Tư Nghiệp như xé một con gà luộc, móc hết tất cả bên trong ra. Bà không quá để ý chuyện nhi tử đang khóc lóc kể lể, đó sớm đã là chuyện xe nhẹ đường quen, ngược lại Lý Tư Nghiệp lại có vẻ hơi quen mặt, càng làm cho bà muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Lý Tư Nghiệp bỗng cảm thấy chột dạ, thầm nghĩ tại sao Đại Lý khanh triều Tống sao lại để trống lâu như vậy, rõ ràng ở đây có nhân tài thích hợp nhất. Hắn miễn cưỡng cố rặn ra một cái cười mỉm, không để ý hành lễ, bèn theo sát quản gia đi qua khỏi cầu nhỏ, đi vào chục bước vẫn cảm thấy sau ót tê tê như có kim châm.
Vương gia đuổi theo ra khỏi cửa phòng chợt giật nảy mình, lão nhớ tới cửa tủ giấu tiền vẫn chưa đóng lại, muốn quay đầu lại đã không còn kịp, trơ mắt nhìn nhi tử nắm 1 nắm tiền chạy đi mất dạng. Thân thể to béo của phu nhân đã che khuất tất cả ánh sáng, lão lui về sau 2 bước. "Ầm!" một tiếng, đường đường Lan Lăng vương gia bị nhốt vào bóng tối vô biên không thấy đáy.
Lý Tư Nghiệp chạy như bay ra khỏi phủ, quản gia A Phúc liều mạng đuổi theo, lão hiểu tâm trạng của Lý Tư Nghiệp. Hầu như mỗi người trẻ tuổi mới đến thì khi rời đi đều chạy nhanh như vậy.
Lý Tư Nghiệp đột ngột ngừng lại, suýt nữa đụng ngã quản gia đang đuổi theo phía sau. Phía trước Lý Tư Nghiệp cũng có 2 người chủ tớ đang gấp rút vội vàng chạy đến, đôi mắt mỹ lệ mà quen thuộc lại xuất hiện lần nữa trước mặt hắn.
Triệu Hạm vốn là nghe tiếng đệ đệ gọi mà chạy tới, cũng không phải vì ngăn cản phụ vương, trái lại mỗi lần đều là phụ vương đáng thương của nàng bị hại. Cũng chỉ có nàng mới có thể kìm lại cơn tam bành của mẫu phi. Nàng là một món hàng hóa hiếm thấy mà mẫu phi treo giá, mỗi lần nhượng bộ cán cân sẽ nghiêng về phía mẫu phi.
Nhưng bước chân của nàng cũng ngừng lại, lại không để ý tới phụ vương đang ở hoàn cảnh thê thảm. Trước mặt nàng chính là người trẻ tuổi đã mất tích mấy năm lại đột ngột xuất hiện trong hội hoa đăng đêm qua. Dường như ông trời đã cố ý an bài, khi thì mấy năm không gặp, lúc lại chạm mặt liên tiếp.
Nàng vừa thấy Lý Tư Nghiệp bèn đứng sựng lại ngẩn ngơ, mặt nàng cũng ửng đỏ, trái tim đập thình thịch, đôi mắt hơi cúi xuống, không dám đối diện với hắn. Sợi dây tơ tình mà Triệu Hạm tưởng rằng đã sớm vứt bỏ thì cuộc chạm mặt đêm qua dưới đèn đã khiến no quay lại lượn quanh trong lòng nàng. Hắn lại xuất hiện giống như một hòn đá nhỏ ném vào trái tim tĩnh lặng như mặt hồ thu của nàng, khuấy lên một làn sóng.
"Không phải vì hắn! Ta đi theo Chân Đức Tú ân sư của khuyển tử. Haizzz, Đinh Đại Toàn này cũng ép người quá đáng. Được rồi, không nói việc này, năm trước nghe tin Tư Nghiệp hiền điệt đột nhiên mất tích ở đất Kim, ta đã uống rượu say mèm. Nếu hiền điệt thực bị người Mông Cổ giết chết, thì thật khiến ta tiếc nuối cả đời. Hiền điệt tặng ta công thức nấu rượu, bản vương xin cảm ơn."
Trên đường Lý Tư Nghiệp bị Lan Lăng vương Triệu Đỉnh nhận ra, bèn theo lão trở về vương phủ. Trong lúc nói chuyện Lý Tư Nghiệp tự xưng là người buôn bán ở Sơn Đông, lần này đến Lâm An để xử lý việc buôn bán. Lan Lăng vương cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Lan Lăng vương là một vương gia hòa nhã khoảng 50 tuổi. Trong hoàng thất Triệu thị cũng là người bị xem thường nhất, cũng không phải vì lão có một cái mũi đỏ bừng như say rượu, không có chút tôn nghiêm của vương gia, mà là lão có một tật xấu không nói với ai nhưng mọi người đều biết: sợ vợ.
Tiền vương phi khi sinh hạ Triệu Hạm không lâu sau thì chết đi vì sản hậu, vương phi hiện tại là cháu xa của Dương thái hậu, là một nữ nhân hóng chuyện, không chỉ chuyện trong nhà, mà cả việc lớn việc nhỏ trong triều ngoài phố, thậm chí láng giềng ở Lâm An bà đều muốn biết (đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vương gia cả ngày xông pha chợ búa). Đương nhiên là ngoại trừ đại sự quốc gia, cũng may là thiên hạ thái bình, lại đang thịnh thế, chuyện vương phi không biết rất ít.
Vương phủ của Lan Lăng vương tọa lạc ở một khu phồn hoa cách Vũ Lâm môn không xa, chiếm diện tích khoảng 100 mẫu, có hơn mấy trăm tòa kiến trúc, vàng son lộng lẫy, cực kỳ khí thế. Lúc này vương phi đang tựa một nha hoàn vội vàng chạy về phía thư phòng của vương gia, vì ở đó có một người trẻ tuổi xa lạ vừa đến.
"Vương gia không cần khách khí, sau đó vương gia có dùng nó để ủ rượu?"
"Tất nhiên là dùng, chỉ có điều ta để hưởng một mình. Ta sửa phương pháp lại một chút, hương vị lại thêm nồng. Hiền điệt có bán rượu này ở Sơn Đông không?"
"Sơn Đông gặp thiên tai, nào có dư lương thực để nấu rượu! Ta ở Sơn Đông buôn bán châu báu."
"Hiền điệt ở Sơn Đông có nghe nói tới Lý Nghiệp?"
"Lý Nghiệp?" Lý Tư Nghiệp không khỏi ngẩn người.
"Chính là người xưng danh nam Bành bắc Lý Nghiệp. Dạo này có thể là nhân vật nổi danh nhất trong triều, ngay cả Lý Toàn kiêu ngạo bướng bỉnh cũng bị hắn đánh bùn đất đầy đầu. Chợ búa khắp Lâm An đều đồn người này mặt xanh nanh vàng, còn hung ác hơn quỷ. Lão phu cảm thấy rất hứng thú, hiền điệt ngươi có từng gặp?"
Giờ Lý Tư Nghiệp mới hiểu được vì sao Lan Lăng vương thấy hắn lại không hề hỏi chuyện Sơn Đông, thì ra chuyện lưu truyền ở nước Tống lại dùng tên giả của mình. Nhưng hắn không thường dùng tên giả, sao Lâm An lại biết? Lý Tư Nghiệp suy nghĩ một lát, bỗng nhớ đến đoàn thuyền đưa lương đưa tiền, lúc đó mình ký nhận lại dùng tên "Lý Nghiệp". Nghĩ tới đây trong lòng của hắn đã rõ, hắn vừa định hỏi lại chuyện Lý Toàn thì cửa bỗng đột ngột mở, sau khe cửa một cái đầu thò vào, là một thiếu niên chưa đầy 20 tuổi, dáng vẻ cũng thanh tú, có điều khuôn mặt trắng xám đến đáng sợ, giống như nhân vật xấu xí trong tuồng Côn khúc. Ánh mắt, cái mũi, cái miệng của y liên tục nhích tới nhích lui, cứ khiến người ta cảm thấy y đang có việc tìm mình. Y chính là Triệu Lịch con trai Triệu Đĩnh, năm nay vừa 19 tuổi, đã đọc sách mấy năm ở thái học, chưa nhớ được tên tiên sinh, nhưng tên cửa hàng son phấn hàng đầu trong kinh, được các danh kỹ ưa thích thì lại nhớ kỹ không sai chút nào.
"Phụ vương! Người, người về bao lâu rồi?"
Y cho rằng phụ thân thích rượu như mạng, lại đi quán rượu số một Lâm An Kim Tư lâu, ắt sẽ giống như bình thường say không biết trời đất gì, bèn định đến thư phòng phụ thân trộm chút tiền, không ngờ lại bị bắt gặp.
Lan Lăng vương vừa thấy y, lập tức nổi giận: "Hôm qua đã nói với ngươi, hôm nay phải theo ta đi bái sư, ngươi lại chạy đi đâu?"
"Con cùng bằng hữu đi ra ngoài, hơn nữa không phải Đinh Thọ Ông cũng không đi sao? Còn có bọn Trịnh Tiền, Triệu Hiển cũng không đi, vì sao lần nào cũng nói mình con?"
"Nghịch tử, còn dám mạnh miệng, quỳ xuống cho ta!"
Triệu Lịch bất đắc dĩ, chỉ có thể lề mề quỳ xuống. Mặc dù y không biết Lý Tư Nghiệp là người phương nào, nhưng thấy mặc quần áo bình dân, không khỏi cảm thấy mất hết mặt mũi, thỉnh thoảng lén trừng mắt nhìn Lý Tư Nghiệp.
"Nếu trong nhà vương gia có việc, ta xin cáo từ trước, ngày khác quay lại bái phỏng."
"Được! Ngày mai là ngày tai mới ra mẻ rượu mới, ta phải cử hành một tiệc rượu nhỏ, mời một ít quan lớn cùng nhân vật có danh tiếng, hiền điệt cũng tới đi! Đến lúc đó ta phái xe tới rước ngươi." Nói xong cũng mặc kệ Lý Tư Nghiệp có đồng ý hay không đã bảo quản gia tiễn hắn ra cửa.
Lý Tư Nghiệp vừa đi được mấy bước, bỗng thấy trong thư phòng truyền ra tiếng quát to: "Súc sinh! Ngươi đã làm gì? Thì ra tiền của ta là bị ngươi trộm."
Ngay sau đó là tiếng vang dữ dội, cửa thư phòng bỗng bị phá tung, tiểu vương gia Triệu Lịch từ trong thư phòng chui ra, dáng vẻ giống như một con khỉ bị chém cụt đuôi. Ánh mắt của y khiến Lý Tư Nghiệp nhớ đến nỗi đau mất tiền phi nghĩa của tên tiên sư bắt quỷ, gương mặt còn nét cười chưa tan hết nhưng đã xệ xuống mang theo vẻ sợ hãi.
"Mẫu phi! Phụ vương muốn đánh chết ta!"
Tại thời điểm vương gia không hy vọng vương phi xuất hiện nhất thì bà lại đột nhiên xuất hiện.
Bà là một nữ nhân có xương gò má rất cao, hơn 40 tuổi, trên mặt thoa phấn dầy, lại càng lộ ra nếp nhăn trên mặt khiến Lý Tư Nghiệp nhớ đến đồi núi nhấp nhô ở Sơn Đông. Có lẽ trong bụng bà chứa quá nhiều chuyện phiếm, nên thân thể cũng phối hợp theo, dáng dấp cũng phúc hậu một chút. Bà đứng trên cây cầu nhỏ rộng cỡ 3 người đi, khiến cho 2 người tì nữ cũng yên lặng đi theo.
Bà chăm chú nhìn chằm chằm Lý Tư Nghiệp, dường như từ trong mắt đang duỗi ra một đôi tay mập mạp, muốn xé banh Lý Tư Nghiệp như xé một con gà luộc, móc hết tất cả bên trong ra. Bà không quá để ý chuyện nhi tử đang khóc lóc kể lể, đó sớm đã là chuyện xe nhẹ đường quen, ngược lại Lý Tư Nghiệp lại có vẻ hơi quen mặt, càng làm cho bà muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Lý Tư Nghiệp bỗng cảm thấy chột dạ, thầm nghĩ tại sao Đại Lý khanh triều Tống sao lại để trống lâu như vậy, rõ ràng ở đây có nhân tài thích hợp nhất. Hắn miễn cưỡng cố rặn ra một cái cười mỉm, không để ý hành lễ, bèn theo sát quản gia đi qua khỏi cầu nhỏ, đi vào chục bước vẫn cảm thấy sau ót tê tê như có kim châm.
Vương gia đuổi theo ra khỏi cửa phòng chợt giật nảy mình, lão nhớ tới cửa tủ giấu tiền vẫn chưa đóng lại, muốn quay đầu lại đã không còn kịp, trơ mắt nhìn nhi tử nắm 1 nắm tiền chạy đi mất dạng. Thân thể to béo của phu nhân đã che khuất tất cả ánh sáng, lão lui về sau 2 bước. "Ầm!" một tiếng, đường đường Lan Lăng vương gia bị nhốt vào bóng tối vô biên không thấy đáy.
Lý Tư Nghiệp chạy như bay ra khỏi phủ, quản gia A Phúc liều mạng đuổi theo, lão hiểu tâm trạng của Lý Tư Nghiệp. Hầu như mỗi người trẻ tuổi mới đến thì khi rời đi đều chạy nhanh như vậy.
Lý Tư Nghiệp đột ngột ngừng lại, suýt nữa đụng ngã quản gia đang đuổi theo phía sau. Phía trước Lý Tư Nghiệp cũng có 2 người chủ tớ đang gấp rút vội vàng chạy đến, đôi mắt mỹ lệ mà quen thuộc lại xuất hiện lần nữa trước mặt hắn.
Triệu Hạm vốn là nghe tiếng đệ đệ gọi mà chạy tới, cũng không phải vì ngăn cản phụ vương, trái lại mỗi lần đều là phụ vương đáng thương của nàng bị hại. Cũng chỉ có nàng mới có thể kìm lại cơn tam bành của mẫu phi. Nàng là một món hàng hóa hiếm thấy mà mẫu phi treo giá, mỗi lần nhượng bộ cán cân sẽ nghiêng về phía mẫu phi.
Nhưng bước chân của nàng cũng ngừng lại, lại không để ý tới phụ vương đang ở hoàn cảnh thê thảm. Trước mặt nàng chính là người trẻ tuổi đã mất tích mấy năm lại đột ngột xuất hiện trong hội hoa đăng đêm qua. Dường như ông trời đã cố ý an bài, khi thì mấy năm không gặp, lúc lại chạm mặt liên tiếp.
Nàng vừa thấy Lý Tư Nghiệp bèn đứng sựng lại ngẩn ngơ, mặt nàng cũng ửng đỏ, trái tim đập thình thịch, đôi mắt hơi cúi xuống, không dám đối diện với hắn. Sợi dây tơ tình mà Triệu Hạm tưởng rằng đã sớm vứt bỏ thì cuộc chạm mặt đêm qua dưới đèn đã khiến no quay lại lượn quanh trong lòng nàng. Hắn lại xuất hiện giống như một hòn đá nhỏ ném vào trái tim tĩnh lặng như mặt hồ thu của nàng, khuấy lên một làn sóng.