[Dịch] Vãn Tống

Chương 18 : Dạ yến ở vương phủ (1)

Ngày đăng: 21:08 19/08/19

Ngày hôm đó vốn là ngày Lan Lăng vương ủ rượu mới, nhưng sau khi vương phi trừng trị vương gia bèn đổi thành ngày ăn mừng sinh nhật 60 của vương gia, dọa vương gia liên thanh khẩn cầu: "Phu nhân, vi phu năm nay mới có 53, lại mới sinh nhật tháng trước, để người khác nghe há lại không cười chê."
"Lão sát tài! Ông tưởng thật là chúc thọ cho ngươi sao, đẹp mặt ông, đơn giản là ta cho ông mượn cớ tụ tập, tìm nhà chồng tốt cho nữ nhi. Nếu đổi thành "chiêu thân đại hội" mới bị người ta nhạo báng. Tự ta có chừng mực, ông chớ lắm miệng."
"Nhưng dùng danh nghĩa sinh nhật 60 của ta cũng quá hoang đường nha! Trong vòng 1 tháng sao lại có thể lớn thêm 7 tuổi, bà hãy chừa chút mặt mũi cho vi phu đi!"
"Ông lại không hiểu, Tín vương Triệu Trữ đã làm liên tục 5 cái đại thọ 60, cũng đâu có ai chê cười? Trong lòng mọi người tự nhiên đều biết rõ, ai lại nói toạc ra? Tục ngữ có câu "Một ngày không thấy, như cách ba thu", có bao nhiêu thanh niên tài tuấn ngưỡng mộ nữ nhi của ta, nhớ mà không được, một tháng kia tính ra không đủ 7 năm sao? Hừ! Ai giống như ông thế, cả ngày ôm cái bô rót rượu vàng. Nói cho ông biết, tới ngày đó nếu ông dám uống thêm một trận, vậy thì đừng trách lão nương độc ác!"
Vương phi viết thiếp mời không cần suy nghĩ, cũng không cần xem chức quan, công tử nhà nào ở Lâm An chưa kết hôn, con trai hộ nào đã đủ 16, bà đều nắm rõ trong bụng. Tên tuổi từng thiếu niên tài tuấn tuông ra không ngớt, bất kể phẩm giai phụ thân hay cáo mệnh của mẫu thân, thậm chí công danh của bản thân họ, bà đều rõ ràng, không sai một li, giống như đang đếm giày vớ trong tủ áo của chính mình. Bà đọc một hơi hơn nửa canh giờ mới dứt, khiến 4 tên sư gia vừa mời đến hận không thể mọc thêm 2 cánh tay để ứng phó khẩu tài vàng ngọc này của vương phi.
Cuối cùng là đến Lý Tư Nghiệp, bà đã biết rõ nội tình của hắn, chỉ là một thương nhân cất rượu, được hoàng ân bao dung mới có thể quay về Lâm An (từ sau khi Mông Cổ lui về bắc, nhờ Mạnh Củng liên tục thỉnh cầu, hoàng thượng mới xá miễn tội trạng). Loại người này sao có thể bước lên sân khấu, bất quá vương gia đã mời, không gửi thiếp lại ra vẻ vương phủ hẹp hòi. Vương phi chợt nghĩ, hoa hồng cũng cần lá xanh làm nền đây! Giống như dạng công tử đa tình tuấn tú như Tiểu Kiều công tử, chính là cần phải có loại người thô bỉ như Lý Tư Nghiệp đến để tôn lên. Cứ như vậy, tên tuổi Lý Tư Nghiệp cũng được miễn cưỡng ghi lên tấm thiệp cuối cùng.
Đêm đó cửa chính vương phủ treo 2 ngọn đèn cao, xung quanh đều có đèn đường. Trên dưới có mười mấy người ăn mặc sặc sỡ, tiếng người rộn rã, cười nói ồn ào, pháo nổ liên miên không dứt. Vừa bước vào cửa lớn thì đã thấy môn thần trên cửa cũng đã thay cái mới, câu đối, bảng hiệu, bùa đào cũng là cái mới, rực rỡ hẳn lên. Lan Lăng vương phủ từ đại môn, nghi môn, đại sảnh, noãn các, nội tam môn, bính nghi môn đều mở rộng. Dọc 2 bên thềm là 2 hàng nến son cao, giống như 2 con rồng vàng.
2 bên đường cái ngoài vương phủ là quan binh được mời đến để duy trì trật tự, chỉ có người mang thiếp mời mới có thể vào phủ. Bên ngoài cửa lớn đã có một vài xe kiệu đậu lại, một nhóm mã phu, người khiêng kiệu đang tụ tập nói chuyện phiếm, ắt có người của vương phủ sẽ mang cho họ ít thức ăn khuya.
Yến hội được cử hành trong 3 đại sảnh, mấy trăm bộ bàn ghế chia làm 2 hàng, trước mỗi chiếc chiếu bày 1 cái bàn con, trên bàn là một cái lò sắt, ly 3 chân, đang xông bách hợp cung hương của hoàng thượng ngự tứ. Trên bàn còn có một chậu tiểu cảnh dài 8 tấc, cao 3 tấc, điểm xuyết núi đá cây cảnh. Lại có khay trà sơn Phù Tang, chén trà, bình trà xuất xưởng từ lò gốm triều đình (quan diêu). Trong ngoài hiên nhà đều treo đầy đèn lồng tranh thêu, hoặc vẽ, hoặc lụa, đủ các chất liệu sừng dê, lưu ly, gấm vóc.
Người đến sớm thì theo quy củ nam đông nữ tây tìm chỗ ngồi xuống, hoặc thưởng thức canh đoàn tụ, quả cát tường, bánh như ý trên bàn, hoặc tụ hợp trò chuyện. Mấy người nam nhân không biết đang nói đến chuyện gì, đột nhiên bật tiếng cười to, ánh mắt ám muội liếc nhìn mấy người khách nữ trong bữa tiệc.
Khách nữ cũng tụ lại với nhau, cười nói đàm luận yến hội tối nay. Phu nhân lễ bộ thị lang Dương Thiên Tích là một trong những người đến sớm nhất. Thân hình bà cao lớn đầy đặn, khuôn mặt trăng tròn thoa đầy son phấn, khiến người cách xa vài dặm cũng có thể nhảy mũi hắt xì, nhớ đến thủ đoạn phong lưu của bà. Trời sinh tính Dương phu nhân thích tham gia yến hội, có lẽ là nhờ cáo mệnh nhị phẩm khiến bà càng thêm tự tin. Từ nhỏ bà đã hơi trì độn, nên mỗi khi nam nhân nịnh hót bảo bà trẻ như thiếu nữ, bà luôn tin là thật, hoàn toàn quên mình đã có cháu trai 5 tuổi. Lúc này bà đang chen giữa một đám tiểu thư đàm luận khách nam tối nay. Khiến người chú ý nhất đương nhiên là Lâm An tứ đại công tử. Bà cũng không khỏi kích động như bọn thiếu nữ, giống như là Tiểu Kiều công tử kia vì bà mới đến tham gia yến hội. Đang trong lúc đàm luận cao hứng, ánh mắt Dương phu nhân đột nhiên hướng vào một người vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy xung quanh không ai để ý, bà liền hướng về phía người này bước đến.
Dần dần, khách đã đông lên, một ít thiếu niên tài tuấn có danh tiếng cũng lần lượt xuất hiện, chẳng hạn như Tiếu lang quân Trịnh Tiền, Hậu Tương Như Tư Mã Diên Quang, Tiểu Đông Pha Tô Huyền Ngọc... Mặc dù bọn họ không phải là nhân vật chính nhưng cũng có 1 ít dáng vẻ phong lưu, người người mộ ở Lâm An không ít, như Tiểu Đông Pha Tô Huyền Ngọc là con trai Long Đồ các học sĩ Tô Chẩm, 3 tuổi biết làm thơ, 5 tuổi có thể viết từ, lúc 16 tuổi đã đậu cao giải nguyên, trở thành tin tức chấn động Lâm An một thời. Vì mang họ Tô, lại rất thích từ của Tô Đông Pha, nên lấy biệt danh Tiểu Đông Pha. Lúc này y đang nhíu mày, lẻ loi một mình ngồi trong góc suy nghĩ 1 bài từ mới, đột nhiên y thả lỏng gương mặt, nghĩ ra vài câu hay, bèn lấy từ trong túi xách bên cạnh ra một cây bút một tờ giấy, đặt lên bàn viết, viết xong lại niệm mấy lần, rồi mới cất giấy bút lại vào túi, nhưng lại lấy ra một cuốn Luận ngữ, coi như không có ai ngồi ngâm nga. Mấy người còn lại cơ bản cũng giống vậy, đều không tụ tập, người thì ngửa mặt lên trời than thở sinh không gặp thời, người thì cúi đầu suy nghĩ quốc gia đại sự. Tóm lại, dáng vẻ của bọn họ đã sớm thu hút ánh mắt như tơ nhện của các thiếu nữ, trói chặt bọn họ, coi như rượu khai vị trước bữa tiệc.
Lý Tư Nghiệp cũng vừa đến. Hôm nay hắn mặc một bộ trường sam màu lam bằng lụa hồ thượng đẳng, thắt một sợi đai lưng màu trắng, đội khăn anh hùng, mang giày hổ bào, phối với dáng người cao lớn lộ ra vẻ đầy sức sống.
Hắn lòng vòng trong 3 đại sảnh mãi cũng không tìm được chỗ. Lúc này tam quản gia Vương Lộc bỗng nhìn thấy hắn, bèn từ từ đến trước mặt hắn cười cười nói: "Lý đông chủ, lâu rồi không gặp có khỏe không? Bây giờ đang đắc ý ở nơi nào?"
"Không dám nói đắc ý, đang làm ít buôn bán ở Sơn Đông, sống tạm mà thôi."
Vương Lộc quan sát hắn một lát, mới nhàn nhạt nói: "Chỗ ngồi của Lý công tử không ở đại sảnh, xin mời theo ta."
Lý Tư Nghiệp theo gã ra khỏi đại sảnh, thấy ngoài sân còn có 5-60 bàn tiệc rượu, người cũng đã ngồi đầy, xem cách ăn mặc đều là quản gia cùng sai vặt của quan viên trong sảnh, ngoài ra còn có mấy tên tai to mặt lớn trong xã hội, cùng với vợ con đang ngồi đó lớn tiếng ồn ào vui đùa, giống như sợ người khác không biết sự tồn tại của bọn họ.
"Vị trí trong đại sảnh là dành cho quan viên trong triều cùng người nhà của bọn họ, vị trí của ngươi là ở đây."
Vương Lộc chỉ vào một chỗ ngồi gần nhất nói, con mắt đảo một vòng, ném một ánh mắt khinh miệt về phía Lý Tư Nghiệp.
Lý Tư Nghiệp giận tím mặt, bá khí chỉ huy thiên quân vạn mã lập tức bộc phát ra, dọa Vương Lộc liên tục lùi về sau mấy bước, suýt rơi xuống sông.
"Hừ! Mắt chó coi thường người, đây là đạo đãi khách của vương phủ các ngươi sao? Tiệc này không cần tham gia cũng được!"
Hắn vung cước đá lăn cái ghế, nhanh chân đi ra cửa.