[Dịch] Vãn Tống
Chương 19 : Dạ yến ở vương phủ (2)
Ngày đăng: 21:08 19/08/19
Lại nói Lý Tư Nghiệp bị vương phủ khinh mạn, hắn nổi giận đùng đùng đi ra cửa, chưa ra khỏi nguyệt môn thì suýt nữa đụng vào một người.
"Hiền điệt đang đi đâu?" Không cần nói, vừa đụng vào nhân vật chính - Lan Lăng vương Triệu Đĩnh.
"Không có gì, tạm thời có việc nên không chúc thọ cho vương gia."
Triệu Đĩnh nghe thấy 2 chữ "chúc thọ", trong lòng cười khổ một trận. Lão thấy mặt mũi Lý Tư Nghiệp đầy vẻ giận dữ, bèn quay sang quản gia Vương Lộc đang chạy tới hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm vương gia, vương phi xếp vị trí của vị Lý công tử này ở cạnh bờ sông, nên hắn có chút không vui."
"Lẽ nào lại như vậy! Lý công tử là khách do ta mời tới, sao có thể ngồi cùng hạ nhân. Đi, mau chuyển vào đại sảnh."
Vương Lộc vội nhanh đi sắp xếp.
"Hiền điệt, là do lão phu không đúng, lạnh nhạt ngươi, xin người bớt giận, cho lão phu chút mặt mũi."
"Vậy được rồi! Nể mặt vương gia, ta sẽ ở lại."
Triệu Đĩnh nhìn ra phía sau, lấy làm lạ hỏi "Hiền điệt đến một mình sao?"
"Vốn có một người tùy tùng, đã bị ngăn ở bên ngoài."
"Theo như quy củ mỗi người được mang 3 tên hạ nhân vào đây. Sao có thể như thế, ta lập tức phái người gọi y vào."
Nói xong gọi một tên sai vặt lại, nói vài câu rồi bảo gã đi.
Lúc này mấy người khách thấy vương gia, vội tiến đến trò chuyện, tán gẫu linh tinh như mùa xuân năm nay trời ấm áp... nhưng không nói đến sinh nhật của vương gia. Cái này cũng khó trách, nếu là sinh nhất nhưng trong đại sảnh lại không thấy nửa chữ "Thọ", đào mừng thọ, thọ phù... cùng các loại đồ vật chúc thọ đều không thấy.
Lý Tư Nghiệp thấy vương gia xã giao bận rộn, bèn quay người trở lại đại sảnh. Chỗ của hắn được thêm ở cuối đại sảnh, tựa vào đại môn, mặc dù không nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng ra vào cũng thuận tiện. Hắn bèn ngồi xuống. Lúc này Yến Bi Lan cũng được người nhà gọi vào. Giống như bảo tiêu, gã cũng bước lại phía sau Lý Tư Nghiệp đứng đó, rồi không nói gì nữa. Vì thân hình của gã khổng lồ, vừa vào đó đứng đã khiến vài người khách bên cạnh Lý Tư Nghiệp liên tục sặc mấy ngụm rượu, bất mãn lườm hắn vài cái.
Đúng lúc này người chủ trì buổi tiệc đứng ở cửa ra vào cao giọng hô: "Công tử binh bộ thị lang Triệu Phạm tướng quân đến!"
Một trận xôn xao nổi lên, một trong những nhân vật nam chính đã đến. Đây là xếp thứ 2 trong tứ đại công tử Phiêu Kỵ công tử Triệu Á Phu. Đứng thứ 3 Đa Tình công tử Đinh Thọ Ông mặc dù đến trước, nhưng lại bị mấy cô gái vây kín ở cửa lớn như thùng sắt, kín không kẽ hơn. Không biết y có bị nghẹt thở, bỏ qua đại hội chọn rễ của Lan Lăng vương phi.
Lý Tư Nghiệp nghe báo cũng không kìm được đưa mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi được mấy tên thân vệ đeo đao vây quanh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chân bước vào. Người còn chưa vào thì 2 cọng lông đuôi trĩ đã vượt vào trước, có phần giống như Lữ Ôn Hầu ngày xưa tái thế, khiến ánh mắt mọi người lóe lên, thật khá một tướng quân thiếu niên. Y khoác áo choàng anh hùng, bên trong mặc hoàng kim nhuyễn vị giáp, đầu đội tử kim quan, chân mang giày trường thống. Trên giày hình như còn có vết máu loang lổ, giống như vị tiểu tướng quân này vừa mới từ sa trường đắc thắng quay về. Trong đám nữ quyến vô số ánh mắt khác lạ, các nàng bỗng cảm thấy chiến tranh thật ra cũng là một chuyện thú vị.
Đây chính là "Phiêu Kỵ công tử đi ra cửa, chân trời Lâm An đầy da ngựa"
Triệu Á Phu vừa sải bước vào đại môn bèn ôm quyền hướng về Lan Lăng cùng vương phi đang ngồi ghế chủ tịch cách đó mấy trăm bước, cao giọng nói "Gia phụ sắp bắc chinh, không thể đến đây, ra lệnh tiểu chất thay mặt đến chúc ngày lành."
Tiếng lớn như chuông, dường như chuyện quân cơ bí mật của Đại Tống người Kim vốn không thèm ngó tới.
Nhưng Lý Tư Nghiệp nghe được lại giật nảy mình, chẳng lẽ Tống đình đã quyết định tiến đánh Từ Châu, muốn mở thông đạo Hoài Đông cùng Lỗ Nam hay sao? Đây là đại sự ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn vong của Sơn Đông. Ngẫu nhiên nghe được quân tình trọng yếu, Lý Tư Nghiệp ngồi đó rơi vào trầm tư.
Trong đại sảnh vẫn giữ nguyên vẻ náo nhiệt phi thường. Triệu Á Phu đến khiến vương phi cười đến híp mắt, vội vàng sai người mang ghế phụ đến, mời Phiêu Kỵ công tử ngồi. Triệu Á Phu kia thấy ghế chính trống không, lại không thấy bóng Kiều Bá Ngọc, trong lòng bỗng rõ ràng, y hơi mất hứng, nhưng bỗng thấy đối diện mình lại là nhân vật nữ chính Triệu Hạm thì trong lòng bỗng mừng rỡ, đây có phải là vương phi cố ý sắp xếp, ám chỉ cho y?
Triệu Hạm lại không có chút tâm tình làm nhân vật chính, nàng giống như một món đồ trân bảo, bị người mẫu thân thích khoe khoang đem ra đường cái triển lãm rồi treo giá. Bắt đầu từ hôm qua nàng đã rầu rĩ không vui. Tuy nói gái lớn gả chồng, nhưng từ đầu tới cuối nàng không hề có ý trung nhân, từng tên nam tử xung quanh tự cho là phong lưu, cả ngày ngồi ở thành Lâm An đàm tiếu đại sự thiên hạ, nhưng bảo họ ra khỏi thành một bước, thì họ sẽ nhanh chóng đổi y phục, thay giày đi đường, còn có khăn choàng, hương xông, khăn tay, lồng sách, đồng tử, nha hoàn, người hầu, bảo tiêu... không thiếu thứ nào.
Mặc dù thực ra có một người khiến nàng động lòng, ánh mắt hắn thâm thúy, vẻ mặt đầy tự tin, vẻ cười từng trải, còn có trải nghiệm không bình thường, quan trọng hơn là hắn cho nàng cảm thấy một cảm giác nương tựa. Dường như chỉ cần ở bên cạnh hắn, cho dù trời sập hắn cũng sẽ chống thay nàng. Dù nàng chỉ gặp hắn có 3 lần, nhưng tâm hồn mẫn cảm nhỏ bé của nàng đã sớm lặng lẽ thấu hiểu tất cả. Nhưng nàng cũng biết, giữa bọn họ có bức tường cao còn hơn trời, nàng là quận chúa, còn hắn chỉ là một thương nhân bình thường, cho dù phụ thân coi trọng hắn, thì cũng chỉ là nhờ rượu, huống chi nàng còn có một mẫu phi có thể điều khiển vận mệnh nàng đây!
"Công tử lễ bộ thượng thư, Xu Mật viên tri sự Kiều Hành Giản, Kiều Bá Ngọc đến!" Trong lòng Triệu Hạm căng thẳng, đây là tên tuổi nàng không muốn nghe nhất. Mặc dù y được mọi người khen ngợi, nhưng nàng lại cảm thấy y giống như một con ruồi, cả ngày kêu ong ong cạnh nàng. Nhưng mẫu phi lại coi trọng y như vậy. Nàng bỗng hiểu ra, nhân vật nam chính hiện tại thật ra chỉ có 3 người Kiều Bá Ngọc, Triệu Á Phu, Đinh Thọ Ông, những người khác được mời đến bất quá chỉ để làm nên cho bọn họ mà thôi. Chẳng lẽ mình thật sự phải gả cho một trong 3 người bọn họ sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Hạm thấy thật khó chịu, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều tập trung ở cửa ra vào, nàng bèn lặng lẽ thoát khỏi chỗ ngồi.
Kiều Bá Ngọc đến, khiến mọi người hầu như sôi trào lên. Mọi người không kìm được đứng dậy, rướn cổ nhìn phong thái của y. Người trong 2 đại sảnh còn lại cũng lao qua, chen chúc lẫn nhau. Một cái bàn không chịu nổi sức nặng, cuối cùng bị gãy chân, mấy cái bồn cây cảnh, chén trà chen nhau rơi vỡ. Nhưng không ai thèm quan tâm, dường như Tiểu Kiều công tử kia là một lò lửa lớn tỏa sức nóng ra bốn phía, để mọi người trần truồng đứng trong băng tuyết thèm khát thu được một tia ấm áp từ phía y.
"Triệu Úy, ngươi sao rồi! Người đâu tới mau, Cao Xương quận chúa ngất rồi!"
Nhiệt lượng Kiều Bá Ngọc mang đến vẫn chưa hạ xuống. Đa Tình công tử đứng hàng thứ 3 cũng đã thoát được thiết dũng trận của đám mỹ nữ. Y thấy Kiều Bá Ngọc vừa đi vào, trong lòng đã rõ sự quan tâm của mọi người đối với y đã bị Tiểu Kiều công tử làm tiêu tan hết, đi vào cũng là chịu nhục. Y quay đầu bỗng trông thấy một đám người đang đi tới, nhìn kỹ lại bỗng giật mình, bèn vội xoay người ra cửa hông đào tẩu.
"Sùng Dương công chúa giá đáo!"
Người chủ trì hô to một tiếng, đại sảnh lập tửc yên tĩnh lại. Sùng Dương công chúa này lại là thay mặt hoàng thượng tới, thân phận vô cùng tôn quý. Vương gia, vương phi không dám thất lễ, vội rời tiệc đi về phía cửa lớn.
Lý Tư Nghiệp bỗng rùng mình bừng tỉnh từ trong trầm tư. Yến Bi Lan phía sau không khỏi cười khổ, vừa rồi tất cả mọi người giống như nổi điên xông về phía trước, khàn giọng hô hào về phía một tên mặt trắng, giống y như tình cảnh tiên sư tác pháp ở trấn Mi Tiền. Chỉ có chủ công của mình lại giống như đang ngủ, ngồi không nhúc nhích, nếu không nhờ mình ra sức ngăn đỡ, chúa công đã sớm bị dẫm bẹp. Lúc này Yến Bi Lan cũng cảm thấy cửa ra vào có điều khác thường, gã không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt gã lập tức híp lại thành một khe nhỏ. Gã nhìn thấy một người không thể nào quen thuộc hơn được, một nữ nhân mặc một bộ đồ trắng, đôi mắt nàng lạnh lùng, giống như lưỡi đao. Nàng vừa đến đã khiến đại sảnh như lò lửa nhanh chóng hạ xuống điểm đóng băng, không ai dám nói câu nào, đánh rắm cũng không nổi!
"Hiền điệt đang đi đâu?" Không cần nói, vừa đụng vào nhân vật chính - Lan Lăng vương Triệu Đĩnh.
"Không có gì, tạm thời có việc nên không chúc thọ cho vương gia."
Triệu Đĩnh nghe thấy 2 chữ "chúc thọ", trong lòng cười khổ một trận. Lão thấy mặt mũi Lý Tư Nghiệp đầy vẻ giận dữ, bèn quay sang quản gia Vương Lộc đang chạy tới hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm vương gia, vương phi xếp vị trí của vị Lý công tử này ở cạnh bờ sông, nên hắn có chút không vui."
"Lẽ nào lại như vậy! Lý công tử là khách do ta mời tới, sao có thể ngồi cùng hạ nhân. Đi, mau chuyển vào đại sảnh."
Vương Lộc vội nhanh đi sắp xếp.
"Hiền điệt, là do lão phu không đúng, lạnh nhạt ngươi, xin người bớt giận, cho lão phu chút mặt mũi."
"Vậy được rồi! Nể mặt vương gia, ta sẽ ở lại."
Triệu Đĩnh nhìn ra phía sau, lấy làm lạ hỏi "Hiền điệt đến một mình sao?"
"Vốn có một người tùy tùng, đã bị ngăn ở bên ngoài."
"Theo như quy củ mỗi người được mang 3 tên hạ nhân vào đây. Sao có thể như thế, ta lập tức phái người gọi y vào."
Nói xong gọi một tên sai vặt lại, nói vài câu rồi bảo gã đi.
Lúc này mấy người khách thấy vương gia, vội tiến đến trò chuyện, tán gẫu linh tinh như mùa xuân năm nay trời ấm áp... nhưng không nói đến sinh nhật của vương gia. Cái này cũng khó trách, nếu là sinh nhất nhưng trong đại sảnh lại không thấy nửa chữ "Thọ", đào mừng thọ, thọ phù... cùng các loại đồ vật chúc thọ đều không thấy.
Lý Tư Nghiệp thấy vương gia xã giao bận rộn, bèn quay người trở lại đại sảnh. Chỗ của hắn được thêm ở cuối đại sảnh, tựa vào đại môn, mặc dù không nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng ra vào cũng thuận tiện. Hắn bèn ngồi xuống. Lúc này Yến Bi Lan cũng được người nhà gọi vào. Giống như bảo tiêu, gã cũng bước lại phía sau Lý Tư Nghiệp đứng đó, rồi không nói gì nữa. Vì thân hình của gã khổng lồ, vừa vào đó đứng đã khiến vài người khách bên cạnh Lý Tư Nghiệp liên tục sặc mấy ngụm rượu, bất mãn lườm hắn vài cái.
Đúng lúc này người chủ trì buổi tiệc đứng ở cửa ra vào cao giọng hô: "Công tử binh bộ thị lang Triệu Phạm tướng quân đến!"
Một trận xôn xao nổi lên, một trong những nhân vật nam chính đã đến. Đây là xếp thứ 2 trong tứ đại công tử Phiêu Kỵ công tử Triệu Á Phu. Đứng thứ 3 Đa Tình công tử Đinh Thọ Ông mặc dù đến trước, nhưng lại bị mấy cô gái vây kín ở cửa lớn như thùng sắt, kín không kẽ hơn. Không biết y có bị nghẹt thở, bỏ qua đại hội chọn rễ của Lan Lăng vương phi.
Lý Tư Nghiệp nghe báo cũng không kìm được đưa mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi được mấy tên thân vệ đeo đao vây quanh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chân bước vào. Người còn chưa vào thì 2 cọng lông đuôi trĩ đã vượt vào trước, có phần giống như Lữ Ôn Hầu ngày xưa tái thế, khiến ánh mắt mọi người lóe lên, thật khá một tướng quân thiếu niên. Y khoác áo choàng anh hùng, bên trong mặc hoàng kim nhuyễn vị giáp, đầu đội tử kim quan, chân mang giày trường thống. Trên giày hình như còn có vết máu loang lổ, giống như vị tiểu tướng quân này vừa mới từ sa trường đắc thắng quay về. Trong đám nữ quyến vô số ánh mắt khác lạ, các nàng bỗng cảm thấy chiến tranh thật ra cũng là một chuyện thú vị.
Đây chính là "Phiêu Kỵ công tử đi ra cửa, chân trời Lâm An đầy da ngựa"
Triệu Á Phu vừa sải bước vào đại môn bèn ôm quyền hướng về Lan Lăng cùng vương phi đang ngồi ghế chủ tịch cách đó mấy trăm bước, cao giọng nói "Gia phụ sắp bắc chinh, không thể đến đây, ra lệnh tiểu chất thay mặt đến chúc ngày lành."
Tiếng lớn như chuông, dường như chuyện quân cơ bí mật của Đại Tống người Kim vốn không thèm ngó tới.
Nhưng Lý Tư Nghiệp nghe được lại giật nảy mình, chẳng lẽ Tống đình đã quyết định tiến đánh Từ Châu, muốn mở thông đạo Hoài Đông cùng Lỗ Nam hay sao? Đây là đại sự ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn vong của Sơn Đông. Ngẫu nhiên nghe được quân tình trọng yếu, Lý Tư Nghiệp ngồi đó rơi vào trầm tư.
Trong đại sảnh vẫn giữ nguyên vẻ náo nhiệt phi thường. Triệu Á Phu đến khiến vương phi cười đến híp mắt, vội vàng sai người mang ghế phụ đến, mời Phiêu Kỵ công tử ngồi. Triệu Á Phu kia thấy ghế chính trống không, lại không thấy bóng Kiều Bá Ngọc, trong lòng bỗng rõ ràng, y hơi mất hứng, nhưng bỗng thấy đối diện mình lại là nhân vật nữ chính Triệu Hạm thì trong lòng bỗng mừng rỡ, đây có phải là vương phi cố ý sắp xếp, ám chỉ cho y?
Triệu Hạm lại không có chút tâm tình làm nhân vật chính, nàng giống như một món đồ trân bảo, bị người mẫu thân thích khoe khoang đem ra đường cái triển lãm rồi treo giá. Bắt đầu từ hôm qua nàng đã rầu rĩ không vui. Tuy nói gái lớn gả chồng, nhưng từ đầu tới cuối nàng không hề có ý trung nhân, từng tên nam tử xung quanh tự cho là phong lưu, cả ngày ngồi ở thành Lâm An đàm tiếu đại sự thiên hạ, nhưng bảo họ ra khỏi thành một bước, thì họ sẽ nhanh chóng đổi y phục, thay giày đi đường, còn có khăn choàng, hương xông, khăn tay, lồng sách, đồng tử, nha hoàn, người hầu, bảo tiêu... không thiếu thứ nào.
Mặc dù thực ra có một người khiến nàng động lòng, ánh mắt hắn thâm thúy, vẻ mặt đầy tự tin, vẻ cười từng trải, còn có trải nghiệm không bình thường, quan trọng hơn là hắn cho nàng cảm thấy một cảm giác nương tựa. Dường như chỉ cần ở bên cạnh hắn, cho dù trời sập hắn cũng sẽ chống thay nàng. Dù nàng chỉ gặp hắn có 3 lần, nhưng tâm hồn mẫn cảm nhỏ bé của nàng đã sớm lặng lẽ thấu hiểu tất cả. Nhưng nàng cũng biết, giữa bọn họ có bức tường cao còn hơn trời, nàng là quận chúa, còn hắn chỉ là một thương nhân bình thường, cho dù phụ thân coi trọng hắn, thì cũng chỉ là nhờ rượu, huống chi nàng còn có một mẫu phi có thể điều khiển vận mệnh nàng đây!
"Công tử lễ bộ thượng thư, Xu Mật viên tri sự Kiều Hành Giản, Kiều Bá Ngọc đến!" Trong lòng Triệu Hạm căng thẳng, đây là tên tuổi nàng không muốn nghe nhất. Mặc dù y được mọi người khen ngợi, nhưng nàng lại cảm thấy y giống như một con ruồi, cả ngày kêu ong ong cạnh nàng. Nhưng mẫu phi lại coi trọng y như vậy. Nàng bỗng hiểu ra, nhân vật nam chính hiện tại thật ra chỉ có 3 người Kiều Bá Ngọc, Triệu Á Phu, Đinh Thọ Ông, những người khác được mời đến bất quá chỉ để làm nên cho bọn họ mà thôi. Chẳng lẽ mình thật sự phải gả cho một trong 3 người bọn họ sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Hạm thấy thật khó chịu, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều tập trung ở cửa ra vào, nàng bèn lặng lẽ thoát khỏi chỗ ngồi.
Kiều Bá Ngọc đến, khiến mọi người hầu như sôi trào lên. Mọi người không kìm được đứng dậy, rướn cổ nhìn phong thái của y. Người trong 2 đại sảnh còn lại cũng lao qua, chen chúc lẫn nhau. Một cái bàn không chịu nổi sức nặng, cuối cùng bị gãy chân, mấy cái bồn cây cảnh, chén trà chen nhau rơi vỡ. Nhưng không ai thèm quan tâm, dường như Tiểu Kiều công tử kia là một lò lửa lớn tỏa sức nóng ra bốn phía, để mọi người trần truồng đứng trong băng tuyết thèm khát thu được một tia ấm áp từ phía y.
"Triệu Úy, ngươi sao rồi! Người đâu tới mau, Cao Xương quận chúa ngất rồi!"
Nhiệt lượng Kiều Bá Ngọc mang đến vẫn chưa hạ xuống. Đa Tình công tử đứng hàng thứ 3 cũng đã thoát được thiết dũng trận của đám mỹ nữ. Y thấy Kiều Bá Ngọc vừa đi vào, trong lòng đã rõ sự quan tâm của mọi người đối với y đã bị Tiểu Kiều công tử làm tiêu tan hết, đi vào cũng là chịu nhục. Y quay đầu bỗng trông thấy một đám người đang đi tới, nhìn kỹ lại bỗng giật mình, bèn vội xoay người ra cửa hông đào tẩu.
"Sùng Dương công chúa giá đáo!"
Người chủ trì hô to một tiếng, đại sảnh lập tửc yên tĩnh lại. Sùng Dương công chúa này lại là thay mặt hoàng thượng tới, thân phận vô cùng tôn quý. Vương gia, vương phi không dám thất lễ, vội rời tiệc đi về phía cửa lớn.
Lý Tư Nghiệp bỗng rùng mình bừng tỉnh từ trong trầm tư. Yến Bi Lan phía sau không khỏi cười khổ, vừa rồi tất cả mọi người giống như nổi điên xông về phía trước, khàn giọng hô hào về phía một tên mặt trắng, giống y như tình cảnh tiên sư tác pháp ở trấn Mi Tiền. Chỉ có chủ công của mình lại giống như đang ngủ, ngồi không nhúc nhích, nếu không nhờ mình ra sức ngăn đỡ, chúa công đã sớm bị dẫm bẹp. Lúc này Yến Bi Lan cũng cảm thấy cửa ra vào có điều khác thường, gã không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt gã lập tức híp lại thành một khe nhỏ. Gã nhìn thấy một người không thể nào quen thuộc hơn được, một nữ nhân mặc một bộ đồ trắng, đôi mắt nàng lạnh lùng, giống như lưỡi đao. Nàng vừa đến đã khiến đại sảnh như lò lửa nhanh chóng hạ xuống điểm đóng băng, không ai dám nói câu nào, đánh rắm cũng không nổi!