[Dịch] Vãn Tống

Chương 20 : Dạ yến ở vương phủ (3)

Ngày đăng: 21:08 19/08/19

Lãnh công chúa Triệu Tuyết, Lý Tư Nghiệp liếc mắt liền nhận ra nàng. Năm đó nàng dám dùng kiếm cạo sạch tóc của mình, nhưng hôm nay không được! Ngày nay không ai có thể rút kiếm trước mặt hắn, trừ khi muốn giết hắn hoặc bị hắn giết chết.
Triệu Tuyết đại diện hoàng thượng lạnh lùng tiếp nhận Lan Lăng vương cùng vương phi đại lễ. Đôi mắt nàng quét qua tìm Triệu Hạm nhưng không thấy. Nàng đến có nghĩa thịnh yến bắt đầu. Người chủ trì khoác tay, một đội vũ nữ bồng bềnh bước ra, thi triển vũ điệu trong tiếng nhạc. Bọn hạ nhân vương phủ cũng bắt đầu dọn món chính lên bàn.
Lý Tư Nghiệp bỗng ngửi thấy một làn hương nóng ấm, mang theo chút dầu mỡ. Hắn vốn nghĩ là đến từ món đùi cừu nướng vừa đưa lên, nhưng cảm giác lại không giống. Hắn nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh có một tên mập đầu trọc, sắc mặt vừa hồng vừa đen, đang chuyên tâm gặm 1 cái đầu heo. Mặt của gã sát vào đầu heo, khiến người ta không phân biệt được là gã đang gặm đầu heo hay đầu heo đang gặm gã, hoặc nghi ngờ là người nhà vương phủ lầm lẫn, đã dọn lên 2 cái đầu heo. Cái mùi này là từ người gã phát ra, mang theo mùi dầu mỡ hòa với trọc khí trong miệng gã, theo thân thể mập mạp của gã rung rung, mùi hương kia càng lúc càng nồng.
Lý Tư Nghiệp không muốn ăn, hắn bỏ đũa xuống, đứng dậy ra ngoài cửa. Yến Bi Lan thấy chúa công rời tiệc bèn theo sát phía sau, lúc ra cửa vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía Triệu Tuyết.
Lý Tư Nghiệp ra cửa đại sảnh hít một hơi thật dài không khí trong lành. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, cũng đầy tiếng người huyên náo. Hạ nhân ngồi bên ngoài không có chủ nhân kiềm chế, bị hơi men thúc đẩy, mỗi người cũng bắt đầu lộ ra vẻ mặt mà ngày thường giấu diếm. Mấy nữ nhân trẻ tuổi trong dãy bàn phía ngoài trở thành đối tượng tán tỉnh, bọn họ người đứng kẻ ngồi, vây quanh đám nữ nhân, khen ngợi dung mạo các nàng, mà không đếm xỉa đến trượng phu cùng hài tử của các nàng.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều đứng dậy, cùng nhau hướng về một phía mà chạy, rất nhanh lại xuất hiện một công tử được đám người vây quanh đi đến. Dựa vào tiếng hô hào của mọi người có thể nghe ra y chính là người xếp cuối trong tứ đại công tử Mạnh Thường công tử Bồ Thọ Canh. Ngay cả Lý Tư Nghiệp cũng từng nghe nhắc đến tên của y, là người thừa kế của một gia tộc giàu ngang một quốc gia, một tên thiếu niên giàu có vung tiền như rác. Ngoại hình của y cũng không xuất sắc, đặt giữa đám đông sẽ không có gì nổi bật. Y không có tài văn chương như Kiều Bá Ngọc, không có phí phái của Triệu Á Phu, cũng không có quyền thế như Đinh Thọ Ông, nhưng y có một thứ mà bọn kia không sánh được - tiền. Y có thể vung ra 10 vạn quan bao tất cả thuyền hoa ở Tây Hồ trong 3 ngày, có thể thuê 20 tiêu cục hộ tống y từ Tuyền Châu đi đến Lâm An. Chính vì y có tiền mà cũng sẵn lòng dùng tiền nên thanh danh của y trong bách tính phổ thông ở Lâm An thậm chí vượt qua 3 hạng đầu. Vì vậy khi y vừa đến, tất cả mọi người đều bị thu hút đến, biển người mênh mông vây quanh y đi vào đại sảnh, tạo nên khí thế mà 3 người kia không có được.
Lý Tư Nghiệp nhìn tấn tuồng này đã phát chán, hắn xoay người đi về một con đường mòn nhỏ, rất hẹp lại trồng hoa 2 bên, hắn có thể cảm thấy đám hoa hồng đang đâm nhẹ vào bàn tay hắn, có thể nghe được mùi hoa đinh hương thơm ngọt. Hắn từ từ đi lại, từng cơn gió thổi vào tai xào xạc, làn gió nam ấm áp khiến Lý Tư Nghiệp bất tri bất giác trở nên say mê.
Ra khỏi con đường mòn, phía trước là một chiếc cầu nhỏ, dây tử đằng xanh rì mọc đầy thân cầu, giống như một cái kén tằm. Trên cầu có một người đang đứng thất thần nhìn mặt nước. Tóc của nàng vén lên qua loa, để lộ ra cái cổ trắng như tuyết, cộng thêm cái trán xinh xắn, tựa như một tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, ngẫu nhiên đi ngang nơi này, bị chiếc cầu nhỏ xanh biếc này hấp dẫn nên mới dừng chân đứng lại.
Lý Tư Nghiệp bỗng nhận ra nàng. Nàng vốn là thiếu nữ vai chính trong yến hội, yến hội vì nàng mà có, sao nàng lại đứng đây?
Triệu Hạm đã đến đây từ lâu, nàng hái xuống một đóa hoa hồng, giật từng cánh hoa ném xuống sông, nhìn nước sông đưa cánh hoa đi xa, giống như đưa đi phiền não của nàng. Nhưng cánh hoa đã trôi xa, phiền não vẫn còn ở lại, nàng thở dài một tiếng, vừa tính vứt đi cánh hoa cuối cùng, bỗng cảm thấy điều gì đó, xoay đầu nhìn lại.
Đây là lần thứ 4 nàng nhìn thấy hắn, lại là lần bình tĩnh nhất. Có lẽ nàng cảm thấy bức tường ngăn cách giữa bọn họ không thể vượt qua, cũng có lẽ nàng đã thấy vận mệnh tương lai không tránh khỏi của mình, nàng bèn nở nụ cười thân thiện với hắn.
Lý Tư Nghiệp cũng cảm nhận được sự bình tĩnh cùng thân thiện của nàng. Hắn từ từ đi đến cạnh nàng, tựa tay vào lan can, đưa mắt nhìn cánh hoa cuối cùng bị nước cuốn đi.
"Sao quận chúa không ở đại sảnh? Nơi đó thiếu ai cũng được, nhưng không thể thiếu quận chúa."
"Ta vô cùng buồn bực, nên muốn ra ngoài hít thở không khí. Còn Lý công tử, sao cũng ra ngoài?"
"Ta không còn cách nào nên mới ra ngoài." Lý Tư Nghiệp bèn kể cho nàng nghe chuyện 2 cái đầu heo, Triệu Hạm cười không dứt đến nỗi eo cũng không đứng thẳng được.
Bỗng nàng ngưng cười, nhìn theo dòng nước, giọng nói mang theo chút đau thương: "Thật lâu rồi ta không có được vui như vậy."
Lý Tư Nghiệp nhìn nàng, bỗng nhiên lại chạm vào nỗi bi ai của thiếu nữ này. Hắn lẳng lặng nhìn nước sông, vừa lầm bầm tự nói nhưng lại giống như đang an ủi nàng:
"Sự vui sướng của mỗi người đều khác nhau, bởi vì hoàn cảnh mà ra. Có lẽ quận chúa có rất nhiều chuyện không như ý, nhưng đối với bọn trẻ con ở Sơn Đông mà nói thì sinh hoạt của quận chúa cũng giống như thần tiên. Bọn chúng chỉ cần có 1 cái bánh bao ăn đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc!"
Triệu Hàm xoay đầu nhìn hắn với ánh mắt cảm kích, nhưng nàng cũng không muốn thảo luận sâu hơn về vấn đề này. Nàng đổi đề tài, nói đến nạn đói:
"Ta cũng nghe nói đến nạn đói ở Sơn Đông. Vương phủ chúng ta có một hạ nhân là người quê ở Tế Nam, nghe y nói người trong thành Tế Nam gần như đều bị..."
Triệu Hạm khẽ dùng tay che miệng, 2 chữ "ăn sạch" không thể nào thốt nên lời.
"Đúng vậy! Nếu không phải lúc đó phủ Ích Đô cũng có nạn đói, ta đã sớm suất quân đánh hạ phủ Tế Nam!"
"Ngươi nói cái gì!"
Lý Tư Nghiệp bỗng nhận ra mình đã lỡ miệng. Hắn nhìn ánh mắt đầy hoài nghi của Triệu Hạm, nhàn nhạt nói "Có một số việc quận chúa không nên biết thì tốt hơn!"
"Quận chúa! Là nàng đang ở đó sao?"
Đột nhiên Đinh Thọ Ông xuất hiện ở đầu cầu bên kia. Y đảo một vòng xung quanh vương phủ, vừa tính trở về, tại bên cầu lại nhìn thấy bóng người đệ nhất mỹ nhân Lâm An mà y ngày nhớ đêm mong đang đứng đó. Trong lòng Đinh Thọ Ông mừng rỡ, đây không phải là trời ban lương duyên sao?
Triệu Hạm giật mình, thấy Đinh Thọ Ông, theo bản năng nàng nhích về phía Lý Tư Nghiệp, đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về Lý Tư Nghiệp.
Vốn Lý Tư Nghiệp định bỏ đi, bỗng cảm thấy thiếu nữ này đang sợ hãi, không khỏi siết chặt nắm đấm, sải bước tiến lên, che Triệu Hạm ở phía sau.
Đinh Thọ Ông đang bừng bừng hứng thú đi tới, bỗng phát hiện trước mặt xuất hiện một nam nhân xa lạ, cả kinh lui lại một bước.
"Ngươi là ai!" Vẻ mặt Đinh Thọ Ông đã không nhịn được, y trừng mắt nhìn Lý Tư Nghiệp quát hỏi.
"Ta là ai không khiến ngươi xen vào! Quận chúa, ta đưa nàng về trước."
"Tiểu tử! Ngươi có biết bản đại gia là ai chăng? Dám nói chuyện với ta như thế!"
"Vậy ngươi là ai?"
"Lý công tử, y chính là con trai Đinh Đại Toàn, là người có quyền thế nhất trong kinh thành, không ai dám trêu chọc y. Đa tạ Lý công tử trượng nghĩa, nhưng Lý công tử hãy đi về trước đi! Y không dám làm gì ta đâu!"
Trong lòng Triệu Hạm thở dài, nàng hy vọng Lý Tư Nghiệp ở lại, nhưng lại không muốn hắn đụng chạm với Đinh Thọ Ông nên đứng sau lưng hắn nhẹ giọng nói. Giọng nàng tuy nhỏ, nhưng vẫn để Đinh Thọ Ông nghe được, trong lòng y đắc ý một trận, bèn liếc mắt nhìn Lý Tư Nghiệp. Y thích nhất nhìn dáng vẻ thất kinh của người khác sau khi biết được thân phận của y.
"Ha! Ha! Ha!" Lý Tư Nghiệp bỗng ngửa mặt lên trời cười to. Trò cười! Lý Tư Nghiệp hắn là liều mạng từ trong thiên quân vạn mã, sao có thể để con trai một tên quyền thần lọt vào mắt. Hắn lạnh lùng nhìn Đinh Thọ Ông, cái mũi thở ra từng cơn hơi lạnh, hất đầu bá đạo nói: "Ta bất kể y là ai! Dù là hoàng đế lão nhi tới, làm lão tử mất hứng, lão tử cũng đá y xuống sông như thường."
Đinh Thọ Ông giật nẩy mình, lần đầu tiên y nghe được lời đại nghịch bất đạo như vậy. Ngón tay y chỉ vào Lý Tư Nghiệp, giọng run rẩy nói: "Ngươi, ngươi lớn mật! Lại dám nói lời phản nghịch như thế."
"Vậy thì sao!"
Lý Nghiệp cười một tiếng đáng sợ, bước lại gần Đinh Thọ Ông một bước, sát khí cường đại ép Đinh Thọ Ông liên tiếp lùi về sau. Y bỗng nghĩ nếu lúc này mình bị người này giết chết, ném xuống sông thì cũng không ai biết. Sắc mặt y tái nhợt, trong lòng vô cùng khiếp đảm.
Lúc này Yến Bi Lan cũng nghe tiếng chạy đến. Đinh Thọ Ông bỗng hối hận, chính mình lẽ ra nên dẫn bảo tiêu đến. Y trông thấy một hán tử to như tháp sắt đi tới, trong lòng càng sợ hãi, bèn không để ý mặt mũi gì nữa, thừa dịp Lý Tư Nghiệp xoay đầu liền nhanh chân bỏ chạy, liên tục nhảy qua mấy bụi hoa, lủi vào một đám cây rồi biến mất không thấy bóng dáng.