[Dịch] Vãn Tống
Chương 21 : Dạ yến ở vương phủ (4)
Ngày đăng: 21:09 19/08/19
Lý Tư Nghiệp dẫn Triệu Hạm lặng lẽ đi, từ xa đã mơ hồ nghe được tiếng nhậu nhẹt ồn ào.
"Lý công tử, xin đa ta chuyện lúc nãy! Đã đến đại sảnh, ngươi đưa đến đây là được rồi!" Nói xong không đợi Lý Tư Nghiệp trả lời, đã cúi đầu vội đi khỏi đường mòn, xuyên qua hành lang, theo cửa hông tiến vào đại sảnh.
Lý Tư Nghiệp chăm chú nhìn nàng bỏ đi, hắn bỗng thấy thông cảm cho cô gái quý tộc này, không chỉ vì nàng có một đôi mắt khiến hắn khó quên, quan trọng hơn là hắn không cảm nhận được trên người con gái mang thân phận tôn quý này chút nào dối trá cùng ngang ngược của giới quý tộc.
Lý Tư Nghiệp lắc đầu, rồi đi về phía ngược lại. Đi ngang một chỗ vắng, hắn cảm thấy trong lùm cây bên cạnh hơi rung động nên khựng lại, đúng lúc đó một người tóc trắng xám chui ra ngay trước mặt hắn. Hắn vội vàng nấp sang một bên. Đó là một gã đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, quần áo tinh tế lại không bình thường, kiếp sống quan lại nhiều năm để lại một vẻ tự phụ trên gương mặt lão. Vẻ mặt cùng mái tóc của lão bỗng khiến Lý Tư Nghiệp nhớ lại lúc nhìn thấy lão trong đại sảnh, lão hẳn là xếp ở 30 vị trí đầu, thân phận cao quý, sao lại chui ra từ một lùm cây vương đầy mạng nhện? Điều này khiến hắn vô cùng thắc mắc. Lão đàn ông kia thấy trước mặt bỗng có người, theo bản năng giơ tay áo che mặt, quay đầu chạy dọc theo đường mòn bỏ đi.
Lúc này sau lưng Lý Tư Nghiệp cũng truyền tới tiếng bước chân người chạy đến, lại là một người đàn ông trung niên. Y chính là lễ bộ thị lang đương triều Dương Thiên Tích. Y vốn đang đầu mày cuối mắt với một quý phụ nhân đối diện, chớp mắt bỗng phát hiện thê tử của mình không còn ngồi ở chỗ của mình. Trong bụng y đầy nghi ngờ bèn nhìn sang bên trái, quả nhiên tên kia cũng không còn ngồi ở đó. Dương Thiên Tích bỗng nhớ đến mấy ngày trước hồng kỹ đứng đầu ở Vọng Quân lâu từng châm chọc y rằng toàn bộ quan trường đều biết phu nhân của y cấu kết với nhiều vị trọng thần trong triều, chỉ có mình y không biết. Nàng kể lại vô cùng sinh động, dường như đã tận mắt nhìn thấy. Y vốn chỉ cho rằng ả kỹ nữ kia nói xàm, nhưng tình hình hiện tại khiến đầu óc y như phát hỏa, làm sao cũng không thể bình tĩnh.
Y cũng lặng lẽ chuồn ra khỏi đại sảnh, tìm kiếm bốn phía trong tiểu hoa viên gần đó. Vừa rồi y nhìn thấy một bóng người chui ra từ một bụi cỏ bèn chạy như bay đến, tức khắc chui vào bụi cây. Trong lùm cây là một bãi cỏ nằm rạp xuống, còn có một cây to. Y phát hiện thê tử của mình đang đứng dưới tàng cây, quần áo đã sửa sang xong, thấy y vào đây thì có vẻ bối rối vô cùng, hỏi vài câu mụ cũng không đáp được. Y nhìn thoáng qua đám cỏ ngả nghiêng dưới đất, trong lòng bỗng rõ ràng lời nói ả kỹ nữ kia là sự thật. Lúc chính mình đi Vọng Quân lâu thê tử y cũng kiếm cớ ra ngoài. Bây giờ y mới biết khi mình cởi áo trong phòng một kỹ nữ thì thê tử cũng cởi sạch trong phòng của một người đàn ông khác, để người đàn ông kia ca ngợi dáng người mụ như thiếu nữ.
Dương Thiên Tích đau khổ nhắm mắt lại, từng gương mặt quen thuộc lần lượt hiện lên: người lãnh đạo trực tiếp ăn nói có ý tứ, đại gia lý học ra vẻ đạo mạo, kỹ nữ thanh lâu phóng đãng không kiêng kỵ, thê tử bên gối phong lưu dâm đãng, đều mặt dày vô sỉ như nhau. Gương mặt của bọn họ xoay quanh y như đèn kéo quân, y từ từ bị cảm xúc điên cuồng bao phủ, mắt tối sầm lại, chuyện gì cũng không biết nữa.
Đợi đến lúc Lý Tư Nghiệp đỡ người lễ bộ thị lang đáng thương bị vô số nón xanh(*) đè bẹp đến đại sảnh, hắn lại kinh ngạc phát hiện thê tử của y - người nữ nhân đánh bại chồng mình, đang chen giữa một đám thiếu nữ, ngây ngốc vây quanh Phiêu Kỵ công tử Triệu Á Phu vốn nhỏ hơn mụ gần 30 tuổi, nghe gã kể về khát vọng quân sự to lớn, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Yến hội đã xong màn ăn uống, nam nữ ăn no rồi bắt đầu bị dục vọng nguyên thủy thúc đẩy, dần dần quên đi lễ nghi vốn có. Nam nhân bắt đầu xuất hiện bên chiếu nữ nhân, nữ nhân cũng từ từ dời đến bên cạnh thần tượng trong lòng. Mấy người thiếu nữ trang phục kín đáo giả vờ vô tình nói chuyện phiếm với người khác, nhưng lỗ tai lại dựng đứng, 2 mắt cũng như dài đến tận sau ót. Nhất cử nhất động cũng như từng câu từng chữ của gã cũng bị họ quan sát rõ ràng, còn người đối diện đang nói cái gì với họ cũng không quan trọng.
Lan Lăng vương dường như quên luôn uy hiếp của phu nhân, cũng quên đi hôm nay là đại thọ 60 của lão, rót đầy rượu vàng vào dạ dày, sớm đã chui vào nơi nào làm một giấc mộng xuân thu rồi. Trên ghế chủ tịch chỉ còn lại một mình vương phi, mụ không còn lo được việc đi trừng trị trượng phu. Mụ muốn đi nghe, đi xem, yến hội này có nhiều tin tức cùng chuyện lý thú như vậy mà mụ không biết. Mụ cố sức dồn nén chuyện xưa trong bụng mụ lại, chừa ra chỗ trống để sắp xếp cho chuyện mới thu hoạch. Mụ giống một người nông dân đang mùa thu hoạch, mỉm cười nhìn mảnh đất lớn mình đã gieo trồng cả đêm, hoa màu vàng óng mênh mông.
Một người khác đáng lẽ phải ngồi ở ghế chủ tịch là Lãnh công chúa Triệu Tuyết thì dời đến bên cạnh đường muội. Đây là người nàng quan tâm nhất. Nàng không cho phép người khác khi dễ đường muội. 2 người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mặc dù chỉ lớn hơn 2 tuổi nhưng Triệu Tuyết luôn giống như người chị lớn bảo hộ muội muội như chim non khép nép bên nàng. Nàng luôn đóng vai này cho đến ngày hôm nay, nàng đã 20 tuổi nhưng lại chưa từng có suy nghĩ xuất giá. Có lẽ nàng không lo chuyện cưới gả, nhưng quan trọng hơn là không ai dám cưới nàng, có nàng ở đó không ai dám đến gần Triệu Hạm.
Kiều Bá Ngọc ngồi cách Triệu Hạm không đến 1 trượng, y không dám coi trời bằng vung mà ngồi lại bên cạnh Triệu Hạm. Y có ưu thế của mình, lúc này y bị một đám người ngưỡng mộ vây quanh, chậm rãi đọc một bài Kinh Thi. Đám thiếu nữ lắng nghe như say như dại, dường như chính mình là "yểu điệu thục nữ" trong lòng của y. Lại có một đám đại lão gia đồng tính trong lòng thấy ngứa ngáy, dường như y là một "quỳnh quỳnh bạch thố" cao cấp. Không, là thỏ nhi gia!
Đương nhiên văn tài của Kiều Bá Ngọc hấp dẫn người nghe một phương, nhưng y không biết ý trung nhân của mình vẫn đang nghĩ về một chiếc cầu, chiếc cầu được cây cối bao phủ xanh rì, trên cầu có một người nam tử khiến nàng cảm nhận được sự an toàn lần đầu tiên trong đời.
Mà lúc này người xuất sắc nhất trong yến hội không phải là người đứng thứ nhất Tiểu Kiều công tử mà là Phiêu Kỵ công tử tràn đầy sát khí. Y đang nói về lý tưởng to lớn của mình, y muốn suất lĩnh tinh binh Đại Tống thu phục lại mối hận của Thái tổ, là 16 châu Yên Vân đã từ từ bị người Tống lãng quên, chỉ có Phiêu Kỵ công tử y lại ghi nhớ trong lòng. Y muốn mang long kỳ Đại Tống tự tay cắm lên lăng mộ Thành Cát Tư Hãn, y muốn suất quân chinh phục Đại Tiểu Bột Tân, rửa sạch sỉ nhục của người Hán 500 năm trước. Đáng thương Phiêu Kỵ tiểu tướng quân trong lòng mang chí lớn "chém giết" suốt một đêm, lại không muốn Phong Lang Cư Tư, cũng không muốn da ngựa bọc thây, mà chỉ mong làm một bộ hài cốt nhỏ bên cạnh Vô Định hà, để có thể được lọt vào giấc mộng xuân khuê của giai nhân đối diện. Không, chỉ cần liếc y một cái, y đã có thể mỉm cười nơi sa trường.
Lý Tư Nghiệp liếc nhìn Triệu Hạm. Hắn muốn về, hắn cũng đã nhìn đủ rồi. Yến hội bây giờ quả thật khiến hắn khó quên, nơi đây hắn gặp được đủ loại người, từ trên người bọn họ hắn thấy được tinh thần của xã hội thượng lưu Tống triều an phận đã trăm năm: không còn huyết tính, đấu chí cũng mất, lo nước thương dân cũng không thấy được. Chỉ còn lại phù hoa, sa đọa, vô sỉ, nói suông, xa xỉ, tự cho là phong lưu. Xã hội dạng này, triều đình dạng này còn đáng giá để Lý Tư Nghiệp hắn đi phụ thuộc, đi đầu quân sao?
Lý Tư Nghiệp muốn đi, nhưng hắn lại không đi được. Một biến cố bất ngờ trên đại sảnh đã cuốn hắn vào cái thượng lưu xã hội mà hắn không thích, thậm chí có chút chán ghét.
----------------------------
- Chú thích của người dịch (*) Đội "nón xanh": ý nói bị cắm sừng, bị ngoại tình
"Lý công tử, xin đa ta chuyện lúc nãy! Đã đến đại sảnh, ngươi đưa đến đây là được rồi!" Nói xong không đợi Lý Tư Nghiệp trả lời, đã cúi đầu vội đi khỏi đường mòn, xuyên qua hành lang, theo cửa hông tiến vào đại sảnh.
Lý Tư Nghiệp chăm chú nhìn nàng bỏ đi, hắn bỗng thấy thông cảm cho cô gái quý tộc này, không chỉ vì nàng có một đôi mắt khiến hắn khó quên, quan trọng hơn là hắn không cảm nhận được trên người con gái mang thân phận tôn quý này chút nào dối trá cùng ngang ngược của giới quý tộc.
Lý Tư Nghiệp lắc đầu, rồi đi về phía ngược lại. Đi ngang một chỗ vắng, hắn cảm thấy trong lùm cây bên cạnh hơi rung động nên khựng lại, đúng lúc đó một người tóc trắng xám chui ra ngay trước mặt hắn. Hắn vội vàng nấp sang một bên. Đó là một gã đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, quần áo tinh tế lại không bình thường, kiếp sống quan lại nhiều năm để lại một vẻ tự phụ trên gương mặt lão. Vẻ mặt cùng mái tóc của lão bỗng khiến Lý Tư Nghiệp nhớ lại lúc nhìn thấy lão trong đại sảnh, lão hẳn là xếp ở 30 vị trí đầu, thân phận cao quý, sao lại chui ra từ một lùm cây vương đầy mạng nhện? Điều này khiến hắn vô cùng thắc mắc. Lão đàn ông kia thấy trước mặt bỗng có người, theo bản năng giơ tay áo che mặt, quay đầu chạy dọc theo đường mòn bỏ đi.
Lúc này sau lưng Lý Tư Nghiệp cũng truyền tới tiếng bước chân người chạy đến, lại là một người đàn ông trung niên. Y chính là lễ bộ thị lang đương triều Dương Thiên Tích. Y vốn đang đầu mày cuối mắt với một quý phụ nhân đối diện, chớp mắt bỗng phát hiện thê tử của mình không còn ngồi ở chỗ của mình. Trong bụng y đầy nghi ngờ bèn nhìn sang bên trái, quả nhiên tên kia cũng không còn ngồi ở đó. Dương Thiên Tích bỗng nhớ đến mấy ngày trước hồng kỹ đứng đầu ở Vọng Quân lâu từng châm chọc y rằng toàn bộ quan trường đều biết phu nhân của y cấu kết với nhiều vị trọng thần trong triều, chỉ có mình y không biết. Nàng kể lại vô cùng sinh động, dường như đã tận mắt nhìn thấy. Y vốn chỉ cho rằng ả kỹ nữ kia nói xàm, nhưng tình hình hiện tại khiến đầu óc y như phát hỏa, làm sao cũng không thể bình tĩnh.
Y cũng lặng lẽ chuồn ra khỏi đại sảnh, tìm kiếm bốn phía trong tiểu hoa viên gần đó. Vừa rồi y nhìn thấy một bóng người chui ra từ một bụi cỏ bèn chạy như bay đến, tức khắc chui vào bụi cây. Trong lùm cây là một bãi cỏ nằm rạp xuống, còn có một cây to. Y phát hiện thê tử của mình đang đứng dưới tàng cây, quần áo đã sửa sang xong, thấy y vào đây thì có vẻ bối rối vô cùng, hỏi vài câu mụ cũng không đáp được. Y nhìn thoáng qua đám cỏ ngả nghiêng dưới đất, trong lòng bỗng rõ ràng lời nói ả kỹ nữ kia là sự thật. Lúc chính mình đi Vọng Quân lâu thê tử y cũng kiếm cớ ra ngoài. Bây giờ y mới biết khi mình cởi áo trong phòng một kỹ nữ thì thê tử cũng cởi sạch trong phòng của một người đàn ông khác, để người đàn ông kia ca ngợi dáng người mụ như thiếu nữ.
Dương Thiên Tích đau khổ nhắm mắt lại, từng gương mặt quen thuộc lần lượt hiện lên: người lãnh đạo trực tiếp ăn nói có ý tứ, đại gia lý học ra vẻ đạo mạo, kỹ nữ thanh lâu phóng đãng không kiêng kỵ, thê tử bên gối phong lưu dâm đãng, đều mặt dày vô sỉ như nhau. Gương mặt của bọn họ xoay quanh y như đèn kéo quân, y từ từ bị cảm xúc điên cuồng bao phủ, mắt tối sầm lại, chuyện gì cũng không biết nữa.
Đợi đến lúc Lý Tư Nghiệp đỡ người lễ bộ thị lang đáng thương bị vô số nón xanh(*) đè bẹp đến đại sảnh, hắn lại kinh ngạc phát hiện thê tử của y - người nữ nhân đánh bại chồng mình, đang chen giữa một đám thiếu nữ, ngây ngốc vây quanh Phiêu Kỵ công tử Triệu Á Phu vốn nhỏ hơn mụ gần 30 tuổi, nghe gã kể về khát vọng quân sự to lớn, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Yến hội đã xong màn ăn uống, nam nữ ăn no rồi bắt đầu bị dục vọng nguyên thủy thúc đẩy, dần dần quên đi lễ nghi vốn có. Nam nhân bắt đầu xuất hiện bên chiếu nữ nhân, nữ nhân cũng từ từ dời đến bên cạnh thần tượng trong lòng. Mấy người thiếu nữ trang phục kín đáo giả vờ vô tình nói chuyện phiếm với người khác, nhưng lỗ tai lại dựng đứng, 2 mắt cũng như dài đến tận sau ót. Nhất cử nhất động cũng như từng câu từng chữ của gã cũng bị họ quan sát rõ ràng, còn người đối diện đang nói cái gì với họ cũng không quan trọng.
Lan Lăng vương dường như quên luôn uy hiếp của phu nhân, cũng quên đi hôm nay là đại thọ 60 của lão, rót đầy rượu vàng vào dạ dày, sớm đã chui vào nơi nào làm một giấc mộng xuân thu rồi. Trên ghế chủ tịch chỉ còn lại một mình vương phi, mụ không còn lo được việc đi trừng trị trượng phu. Mụ muốn đi nghe, đi xem, yến hội này có nhiều tin tức cùng chuyện lý thú như vậy mà mụ không biết. Mụ cố sức dồn nén chuyện xưa trong bụng mụ lại, chừa ra chỗ trống để sắp xếp cho chuyện mới thu hoạch. Mụ giống một người nông dân đang mùa thu hoạch, mỉm cười nhìn mảnh đất lớn mình đã gieo trồng cả đêm, hoa màu vàng óng mênh mông.
Một người khác đáng lẽ phải ngồi ở ghế chủ tịch là Lãnh công chúa Triệu Tuyết thì dời đến bên cạnh đường muội. Đây là người nàng quan tâm nhất. Nàng không cho phép người khác khi dễ đường muội. 2 người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mặc dù chỉ lớn hơn 2 tuổi nhưng Triệu Tuyết luôn giống như người chị lớn bảo hộ muội muội như chim non khép nép bên nàng. Nàng luôn đóng vai này cho đến ngày hôm nay, nàng đã 20 tuổi nhưng lại chưa từng có suy nghĩ xuất giá. Có lẽ nàng không lo chuyện cưới gả, nhưng quan trọng hơn là không ai dám cưới nàng, có nàng ở đó không ai dám đến gần Triệu Hạm.
Kiều Bá Ngọc ngồi cách Triệu Hạm không đến 1 trượng, y không dám coi trời bằng vung mà ngồi lại bên cạnh Triệu Hạm. Y có ưu thế của mình, lúc này y bị một đám người ngưỡng mộ vây quanh, chậm rãi đọc một bài Kinh Thi. Đám thiếu nữ lắng nghe như say như dại, dường như chính mình là "yểu điệu thục nữ" trong lòng của y. Lại có một đám đại lão gia đồng tính trong lòng thấy ngứa ngáy, dường như y là một "quỳnh quỳnh bạch thố" cao cấp. Không, là thỏ nhi gia!
Đương nhiên văn tài của Kiều Bá Ngọc hấp dẫn người nghe một phương, nhưng y không biết ý trung nhân của mình vẫn đang nghĩ về một chiếc cầu, chiếc cầu được cây cối bao phủ xanh rì, trên cầu có một người nam tử khiến nàng cảm nhận được sự an toàn lần đầu tiên trong đời.
Mà lúc này người xuất sắc nhất trong yến hội không phải là người đứng thứ nhất Tiểu Kiều công tử mà là Phiêu Kỵ công tử tràn đầy sát khí. Y đang nói về lý tưởng to lớn của mình, y muốn suất lĩnh tinh binh Đại Tống thu phục lại mối hận của Thái tổ, là 16 châu Yên Vân đã từ từ bị người Tống lãng quên, chỉ có Phiêu Kỵ công tử y lại ghi nhớ trong lòng. Y muốn mang long kỳ Đại Tống tự tay cắm lên lăng mộ Thành Cát Tư Hãn, y muốn suất quân chinh phục Đại Tiểu Bột Tân, rửa sạch sỉ nhục của người Hán 500 năm trước. Đáng thương Phiêu Kỵ tiểu tướng quân trong lòng mang chí lớn "chém giết" suốt một đêm, lại không muốn Phong Lang Cư Tư, cũng không muốn da ngựa bọc thây, mà chỉ mong làm một bộ hài cốt nhỏ bên cạnh Vô Định hà, để có thể được lọt vào giấc mộng xuân khuê của giai nhân đối diện. Không, chỉ cần liếc y một cái, y đã có thể mỉm cười nơi sa trường.
Lý Tư Nghiệp liếc nhìn Triệu Hạm. Hắn muốn về, hắn cũng đã nhìn đủ rồi. Yến hội bây giờ quả thật khiến hắn khó quên, nơi đây hắn gặp được đủ loại người, từ trên người bọn họ hắn thấy được tinh thần của xã hội thượng lưu Tống triều an phận đã trăm năm: không còn huyết tính, đấu chí cũng mất, lo nước thương dân cũng không thấy được. Chỉ còn lại phù hoa, sa đọa, vô sỉ, nói suông, xa xỉ, tự cho là phong lưu. Xã hội dạng này, triều đình dạng này còn đáng giá để Lý Tư Nghiệp hắn đi phụ thuộc, đi đầu quân sao?
Lý Tư Nghiệp muốn đi, nhưng hắn lại không đi được. Một biến cố bất ngờ trên đại sảnh đã cuốn hắn vào cái thượng lưu xã hội mà hắn không thích, thậm chí có chút chán ghét.
----------------------------
- Chú thích của người dịch (*) Đội "nón xanh": ý nói bị cắm sừng, bị ngoại tình