[Dịch] Vãn Tống
Chương 22 : Dạ yến ở vương phủ (5)
Ngày đăng: 21:09 19/08/19
Giữa tứ đại công tử ngoại trừ một ít tranh chấp tranh giành tình nhân, thường ngày gần như không có mâu thuẫn gì lớn, một ít ân oán nhỏ của bậc cha chú cũng không dính đến bọn họ, nhưng nếu như nhất định muốn tìm một cái mâu thuẫn thì thật ra có một cái mâu thuẫn không thể điều hòa.
Chủ thể mâu thuẫn là xếp hạng thứ 3 Đa Tình công tử cùng xếp hạng thứ 4 Mạnh Thường công tử. Một người có quyền một người có tiền, quan hệ giữa quyền với tiền là một chủ đề vĩnh cửu phù hợp định luật "2 luật tương phản", vừa có thể dung hợp cũng có thể trở thành oan gia. Rất không may quan hệ Đinh Thọ Ông cùng Bồ Thọ Canh rơi vào trường hợp thứ 2. Đinh Thọ Ông ham muốn tiền của Bồ Thọ Canh nhưng lại không thỏa mãn được khẩu vị quyền lực của Bồ Thọ Canh, tương tự Bồ Thọ Canh ham muốn quyền lực của Đinh Thọ Ông nhưng lại không thỏa mãn được nhu cầu kim tiền của Đinh Thọ Ông. Cả hai dần dần trở thành tử địch. Nghe nói 2 người từng va chạm đổ máu. Trong dạ yến vương phủ hôm nay chỗ ngồi của 2 người vốn cách xa nhưng lại được một người đem kéo lại gần. Người này chính là kẻ chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, không thèm hỏi chuyện Tiểu Đông Pha Tô Huyền Ngọc.
Tô Huyền Ngọc tuy có tài đọc sách, nhưng y cũng có tật ham thích quả phụ, cũng có ý niệm lập gia đình, đương nhiên mục tiêu của y không phải là Triệu Hạm, y với không tới. Mục tiêu của y là con gái của Tào Cảm ở Quốc tử giám, Tào Băng Ngọc. Theo cách nói của y là bởi vì trong thư phòng Tào Cảm có rất nhiều sách độc bản, sách quý, y muốn mà không được. Nhưng mục đích thực sự chỉ có bản thân y biết. Phụ thân y nói cho y biết Tào Cảm chính là quan chủ khảo thi tỉnh năm sau, thế là Tô Huyền Ngọc liền có ý niệm lập gia đình.
Không may là từ đó đến giờ Tào Băng Ngọc chỉ để ý đến Đa Tình công tử, hại Tiểu Đông Pha cả buổi không có cơ hội buông "Luận Ngữ" trong tay xuống. Làm sao bây giờ? Mặc dù y vừa mới đọc "Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân" nhưng không thể coi sách như cơm ăn, Khổng phu tử chu du liệt quốc, không phải cuối cùng chỉ có thể ký thác hy vọng vào đời sau đó sao? Tiểu Đông Pha y cũng không phải là mọt sách, "bất dục" của y hiện tại chính là Đa Tình công tử Đinh Thọ Ông, đối tượng y muốn "thi" chính là Mạnh Thường công tử Bồ Thọ Canh.
Muốn hiệu quả xài thủ đoạn cũ, không được để lại dấu vết, thế là y sai tùy tùng của mình tìm thân tín của Bồ Thọ Canh, nói với gã chuyện lần trước nhờ vả tri huyện Tấn Giang đã làm thỏa đáng, cũng dặn dò liên tục đừng nói với chủ nhân của gã, nhưng gã kia với trái tim "nhạy bén" đương nhiên nghĩ có ơn phải báo, bèn báo lại với chủ nhân. Trong tâm trạng cảm động Bồ Thọ Canh bèn tự mình bưng rượu đến cảm ơn Tô Huyền Ngọc. Vừa khéo người ngồi bên cạnh Tô Huyền Ngọc lại là Đinh Thọ Ông. Thế là, 2 viên hỏa tinh nhờ sự dẫn dắt khéo léo của Tô Huyền Ngọc bỗng va vào nhau.
Tin tức Đa Tình với Mạnh Thường sống mái với nhau giống như cọng cỏ cuối cùng ép ngã lạc đà, triệt để thổi bùng huyết tính của mọi người. Mọi người bỏ mặc Tiểu Kiều công tử, vứt Phiêu Kỵ công tử, nhao nhao chạy về giữa đại sảnh để chiếm lấy vị trí tốt nhất.
Dĩ nhiên bản thân 2 vị công tử tôn quý sẽ không động thủ, mà là cận vệ do bọn họ mang đến, thường là sát thủ hoặc kiếm khách. Đinh Thọ Ông muốn động thủ vì y muốn lấy lại mặt mũi với Triệu Hạm. Bồ Thọ Canh muốn động thủ bởi vì lần trước y bại trận. Chỗ ngồi 2 người bỗng trở thành ghế chủ tịch, mà ghế chủ tịch chân chính lại thành ghế trọng tài. Trọng tài chính là Lãnh công chúa Triệu Tuyết vốn lấy kiếm thuật danh chấn Lâm An. Triệu Hạm ở bên trái nàng thành phần thưởng, ít nhất là phần thưởng đối với Đinh Thọ Ông, Lan Lăng vương phi bên phải thành người bình luận, thỉnh thoảng quay lại giải thích vài câu với đám người phía sau. Mọi người như chợt hiểu ra, thì ra 2 công tử này có thù oán sâu như vậy.
Trên lôi đài, tuyển thủ đại diện Đinh Thọ Ông ra sân chính là Nam Cung Tần có danh xưng cao thủ đứng đầu Đông Nam đệ nhất kiếm phái Nhạn Đãng sơn Long Tưu cung. Nghe nói người này luyện thành kiếm pháp bên trong thác nước, khí thế ào ạt, trong một kiếm nhẹ nhàng nhất cũng ẩn chứa nguyên lý đất trời, lớn mà nhỏ, vụng mà khéo. Từ khi gã rời núi tới nay chưa từng gặp được địch thủ. Nhiều khi gã chưa động thủ thì đối phương đã không địch lại khí thế áp đảo của gã.
Còn đại biểu Bồ Thọ Canh ra sân là một nam nhân vô danh gầy còm, bề ngoài gian trá. Không ai biết tên gã là gì, từ đâu đến, thậm chí ngay bản thân gã cũng không biết. Gã chỉ biết cuộc đời mình chỉ có một việc, đó chính là rút kiếm, thu kiếm, lặp lại ngàn ngàn vạn vạn lần, luyện tập liên tục. Thậm chí ngay cả lúc ngồi xổm trong nhà xí gã cũng sẽ bứt 1 sợi tóc đi đâm những con ruồi đáng thương vốn chỉ cầu một bữa ăn.
Tục ngữ có câu "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị", nhưng 2 cao thủ này cũng không dám đòi hỏi vị trí thứ nhất này, bởi vì bọn họ biết hạng nhất chân chính lại là người trọng tài quyết định thắng bại giữa bọn họ - Lãnh công chúa. Kiếm pháp Triệu Tuyết rất cao, nghe nói đã được chân truyền của danh sư - Tống quốc chi thân Bạch Vân thiền sư. Toàn thân nàng đều là kiếm khí. Ở Lâm An nàng không có đối thủ, nên nàng vô cùng hiu quạnh. Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này mà không ai dám cưới nàng. Có ai dám sau đêm động phòng tỉnh lại phát hiện thân thể mình lại bị kiếm khí của người bên gối chặt thành mười mấy khúc?
Làm bạn cùng sắc chính là cá cược. Có người đã sớm thiết lập tỉ lệ cá cược, không nhận hội tử, chỉ lấy vàng bạc. Thế là vòng tay của các phu nhân, đồ trang sức của nữ nhi... lập tức biến thành thẻ đánh bạc. Còn chuyện có thể mang về hay không, về nhà hẵng tính.
Hào quang trên đầu Kiều Bá Ngọc trở nên ảm đạm, y giống như một cái bếp lò bị dội nước. Y lại giải thích lại cho người bên cạnh, nước lấy "sĩ" làm đầu, là "sĩ" trong "học sĩ", không phải là "võ sĩ".
Triệu Á Phu cũng lặng im, y giống như Lã Bố trước lầu Bạch Môn. Y lạnh lùng nhìn 2 người trên trận, trong lòng khẽ khuyên chính mình: đại trượng phu phải chiến tử sa trường trong thiên quân vạn mã, há có thể biến thành trò chơi của kẻ giàu sang.
"Bắt đầu!" Theo sau tiếng hô yêu kiều của Triệu Tuyết, mọi người máu dồn lên mặt, đỏ bừng. Dường như người sắp đổ máu không phải là võ sĩ đánh nhau sống chết, mà là bản thân bọn họ.
"Mời!" Nam Cung Tần Hán chắp tay, một thanh Long Tuyền kiếm lấp lóe dưới ánh đèn đuốc. Gã chậm rãi nâng kiếm lên, quả nhiên khí thế dào dạt, kình đạo kia dường như sắp bốc lên tận Vương Ốc, Thái Nhạc.
Lý Tư Nghiệp bên cạnh bỗng cảm thấy chiêu này của gã nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra là thấy ở đâu.
Vô danh kiếm khách cũng sắp xuất kiếm, nhưng mọi người trông thấy vẻ mặt như viết đầy 2 chữ "gian trá" của gã, lập tức xì xào nổi lên, thậm chí có người sốt ruột hô to:
"Nam Cung tiên sinh phải coi chừng hắn dùng thủ đoạn hèn hạ âm độc!" Giống như họ là sư phụ của gã, một chiêu một thức của gã cũng đều rõ ràng trong bụng.
Nam Cung Tần Hán mỉm cười, dường như muốn nói với mọi người rằng xưa nay tà không thắng chính, hôm nay gã nhất định sẽ làm cho mọi người minh bạch chân lý này.
Kiếm ra! Không, mọi người vẫn chưa nhìn thấy kiếm thì thắng bại đã phân. Nam tử vô danh quỳ dưới đất, kiếm đã bị đánh bay. Mọi người reo hò một trận, quả nhiên là chính nghĩa thắng tà ác.
Trong lòng nam tử vô danh tràn đầy căm hận, nhưng gã không nói được lời nào, ngay lúc kiếm của gã vừa sắp bắn ra, còn chưa chạm vào kiếm của Nam Cung Tần Hán thì đầu gối gã bỗng tê rần, lập tức chân đứng không vững, kiếm liền bị đánh bay. Cảm giác tê dại kia đã từ từ lan ra toàn thân. Đối thủ của gã, người hóa thân của chính nghĩa Nam Cung Tần Hán thế mà lại sử dụng ám khí ám toán gã trước. Gã nói không nên lời, mà cũng có thể là nếu gã nói, người nào sẽ tin tưởng gã đây! Xưa nay người ta phân chia chính nghĩa cùng tà ác đều dựa vào bề ngoài.
Nam tử vô danh nhanh chóng được khiêng xuống, bên cạnh gã chỉ còn lại gương mặt tái nhợt cùng lồng ngực phập phồng bất bình của Bồ Thọ Canh.
Triệu Tuyết lại thấy rất rõ ràng, nhưng nàng cũng không thể nói. Nàng là đại diện của uy nghiêm hoàng gia, Nhạn Đãng sơn Long Tưu cung này có quan hệ dây mơ rễ má với triều đình. Còn một người nữa là Yến Bi Lan cũng thấy rất rõ ràng, nhưng y lại nghĩ, chỉ có thắng bại mới là kết quả cuối cùng, không cần để ý thủ đoạn, giống như Lý Tư Nghiêp thu phục y trước mặt mẫu thân y vậy.
Đương nhiên người đắc ý nhất vẫn là Đinh Thọ Ông, y thoáng nhìn thấy ngay cả gương mặt Triệu Hạm cũng hơi động, trong lòng không kềm nổi sự thỏa mãn. Không đúng, không thỏa mãn lắm, còn thiếu một chút, ánh mắt Đinh Thọ Ông bỗng nhìn về phía Lý Tư Nghiệp. Y đã biết hắn là ai, chỉ có đánh bại hắn trước mặt mọi người, y mới có thể triệt để xoay người.
Có người đưa một mẩu giấy cho Nam Cung Tần Hán. Gã giương mắt nhìn một chút, rồi cao giọng hỏi: "Ai là Lý Tư Nghiệp?"
Chủ thể mâu thuẫn là xếp hạng thứ 3 Đa Tình công tử cùng xếp hạng thứ 4 Mạnh Thường công tử. Một người có quyền một người có tiền, quan hệ giữa quyền với tiền là một chủ đề vĩnh cửu phù hợp định luật "2 luật tương phản", vừa có thể dung hợp cũng có thể trở thành oan gia. Rất không may quan hệ Đinh Thọ Ông cùng Bồ Thọ Canh rơi vào trường hợp thứ 2. Đinh Thọ Ông ham muốn tiền của Bồ Thọ Canh nhưng lại không thỏa mãn được khẩu vị quyền lực của Bồ Thọ Canh, tương tự Bồ Thọ Canh ham muốn quyền lực của Đinh Thọ Ông nhưng lại không thỏa mãn được nhu cầu kim tiền của Đinh Thọ Ông. Cả hai dần dần trở thành tử địch. Nghe nói 2 người từng va chạm đổ máu. Trong dạ yến vương phủ hôm nay chỗ ngồi của 2 người vốn cách xa nhưng lại được một người đem kéo lại gần. Người này chính là kẻ chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, không thèm hỏi chuyện Tiểu Đông Pha Tô Huyền Ngọc.
Tô Huyền Ngọc tuy có tài đọc sách, nhưng y cũng có tật ham thích quả phụ, cũng có ý niệm lập gia đình, đương nhiên mục tiêu của y không phải là Triệu Hạm, y với không tới. Mục tiêu của y là con gái của Tào Cảm ở Quốc tử giám, Tào Băng Ngọc. Theo cách nói của y là bởi vì trong thư phòng Tào Cảm có rất nhiều sách độc bản, sách quý, y muốn mà không được. Nhưng mục đích thực sự chỉ có bản thân y biết. Phụ thân y nói cho y biết Tào Cảm chính là quan chủ khảo thi tỉnh năm sau, thế là Tô Huyền Ngọc liền có ý niệm lập gia đình.
Không may là từ đó đến giờ Tào Băng Ngọc chỉ để ý đến Đa Tình công tử, hại Tiểu Đông Pha cả buổi không có cơ hội buông "Luận Ngữ" trong tay xuống. Làm sao bây giờ? Mặc dù y vừa mới đọc "Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân" nhưng không thể coi sách như cơm ăn, Khổng phu tử chu du liệt quốc, không phải cuối cùng chỉ có thể ký thác hy vọng vào đời sau đó sao? Tiểu Đông Pha y cũng không phải là mọt sách, "bất dục" của y hiện tại chính là Đa Tình công tử Đinh Thọ Ông, đối tượng y muốn "thi" chính là Mạnh Thường công tử Bồ Thọ Canh.
Muốn hiệu quả xài thủ đoạn cũ, không được để lại dấu vết, thế là y sai tùy tùng của mình tìm thân tín của Bồ Thọ Canh, nói với gã chuyện lần trước nhờ vả tri huyện Tấn Giang đã làm thỏa đáng, cũng dặn dò liên tục đừng nói với chủ nhân của gã, nhưng gã kia với trái tim "nhạy bén" đương nhiên nghĩ có ơn phải báo, bèn báo lại với chủ nhân. Trong tâm trạng cảm động Bồ Thọ Canh bèn tự mình bưng rượu đến cảm ơn Tô Huyền Ngọc. Vừa khéo người ngồi bên cạnh Tô Huyền Ngọc lại là Đinh Thọ Ông. Thế là, 2 viên hỏa tinh nhờ sự dẫn dắt khéo léo của Tô Huyền Ngọc bỗng va vào nhau.
Tin tức Đa Tình với Mạnh Thường sống mái với nhau giống như cọng cỏ cuối cùng ép ngã lạc đà, triệt để thổi bùng huyết tính của mọi người. Mọi người bỏ mặc Tiểu Kiều công tử, vứt Phiêu Kỵ công tử, nhao nhao chạy về giữa đại sảnh để chiếm lấy vị trí tốt nhất.
Dĩ nhiên bản thân 2 vị công tử tôn quý sẽ không động thủ, mà là cận vệ do bọn họ mang đến, thường là sát thủ hoặc kiếm khách. Đinh Thọ Ông muốn động thủ vì y muốn lấy lại mặt mũi với Triệu Hạm. Bồ Thọ Canh muốn động thủ bởi vì lần trước y bại trận. Chỗ ngồi 2 người bỗng trở thành ghế chủ tịch, mà ghế chủ tịch chân chính lại thành ghế trọng tài. Trọng tài chính là Lãnh công chúa Triệu Tuyết vốn lấy kiếm thuật danh chấn Lâm An. Triệu Hạm ở bên trái nàng thành phần thưởng, ít nhất là phần thưởng đối với Đinh Thọ Ông, Lan Lăng vương phi bên phải thành người bình luận, thỉnh thoảng quay lại giải thích vài câu với đám người phía sau. Mọi người như chợt hiểu ra, thì ra 2 công tử này có thù oán sâu như vậy.
Trên lôi đài, tuyển thủ đại diện Đinh Thọ Ông ra sân chính là Nam Cung Tần có danh xưng cao thủ đứng đầu Đông Nam đệ nhất kiếm phái Nhạn Đãng sơn Long Tưu cung. Nghe nói người này luyện thành kiếm pháp bên trong thác nước, khí thế ào ạt, trong một kiếm nhẹ nhàng nhất cũng ẩn chứa nguyên lý đất trời, lớn mà nhỏ, vụng mà khéo. Từ khi gã rời núi tới nay chưa từng gặp được địch thủ. Nhiều khi gã chưa động thủ thì đối phương đã không địch lại khí thế áp đảo của gã.
Còn đại biểu Bồ Thọ Canh ra sân là một nam nhân vô danh gầy còm, bề ngoài gian trá. Không ai biết tên gã là gì, từ đâu đến, thậm chí ngay bản thân gã cũng không biết. Gã chỉ biết cuộc đời mình chỉ có một việc, đó chính là rút kiếm, thu kiếm, lặp lại ngàn ngàn vạn vạn lần, luyện tập liên tục. Thậm chí ngay cả lúc ngồi xổm trong nhà xí gã cũng sẽ bứt 1 sợi tóc đi đâm những con ruồi đáng thương vốn chỉ cầu một bữa ăn.
Tục ngữ có câu "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị", nhưng 2 cao thủ này cũng không dám đòi hỏi vị trí thứ nhất này, bởi vì bọn họ biết hạng nhất chân chính lại là người trọng tài quyết định thắng bại giữa bọn họ - Lãnh công chúa. Kiếm pháp Triệu Tuyết rất cao, nghe nói đã được chân truyền của danh sư - Tống quốc chi thân Bạch Vân thiền sư. Toàn thân nàng đều là kiếm khí. Ở Lâm An nàng không có đối thủ, nên nàng vô cùng hiu quạnh. Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này mà không ai dám cưới nàng. Có ai dám sau đêm động phòng tỉnh lại phát hiện thân thể mình lại bị kiếm khí của người bên gối chặt thành mười mấy khúc?
Làm bạn cùng sắc chính là cá cược. Có người đã sớm thiết lập tỉ lệ cá cược, không nhận hội tử, chỉ lấy vàng bạc. Thế là vòng tay của các phu nhân, đồ trang sức của nữ nhi... lập tức biến thành thẻ đánh bạc. Còn chuyện có thể mang về hay không, về nhà hẵng tính.
Hào quang trên đầu Kiều Bá Ngọc trở nên ảm đạm, y giống như một cái bếp lò bị dội nước. Y lại giải thích lại cho người bên cạnh, nước lấy "sĩ" làm đầu, là "sĩ" trong "học sĩ", không phải là "võ sĩ".
Triệu Á Phu cũng lặng im, y giống như Lã Bố trước lầu Bạch Môn. Y lạnh lùng nhìn 2 người trên trận, trong lòng khẽ khuyên chính mình: đại trượng phu phải chiến tử sa trường trong thiên quân vạn mã, há có thể biến thành trò chơi của kẻ giàu sang.
"Bắt đầu!" Theo sau tiếng hô yêu kiều của Triệu Tuyết, mọi người máu dồn lên mặt, đỏ bừng. Dường như người sắp đổ máu không phải là võ sĩ đánh nhau sống chết, mà là bản thân bọn họ.
"Mời!" Nam Cung Tần Hán chắp tay, một thanh Long Tuyền kiếm lấp lóe dưới ánh đèn đuốc. Gã chậm rãi nâng kiếm lên, quả nhiên khí thế dào dạt, kình đạo kia dường như sắp bốc lên tận Vương Ốc, Thái Nhạc.
Lý Tư Nghiệp bên cạnh bỗng cảm thấy chiêu này của gã nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra là thấy ở đâu.
Vô danh kiếm khách cũng sắp xuất kiếm, nhưng mọi người trông thấy vẻ mặt như viết đầy 2 chữ "gian trá" của gã, lập tức xì xào nổi lên, thậm chí có người sốt ruột hô to:
"Nam Cung tiên sinh phải coi chừng hắn dùng thủ đoạn hèn hạ âm độc!" Giống như họ là sư phụ của gã, một chiêu một thức của gã cũng đều rõ ràng trong bụng.
Nam Cung Tần Hán mỉm cười, dường như muốn nói với mọi người rằng xưa nay tà không thắng chính, hôm nay gã nhất định sẽ làm cho mọi người minh bạch chân lý này.
Kiếm ra! Không, mọi người vẫn chưa nhìn thấy kiếm thì thắng bại đã phân. Nam tử vô danh quỳ dưới đất, kiếm đã bị đánh bay. Mọi người reo hò một trận, quả nhiên là chính nghĩa thắng tà ác.
Trong lòng nam tử vô danh tràn đầy căm hận, nhưng gã không nói được lời nào, ngay lúc kiếm của gã vừa sắp bắn ra, còn chưa chạm vào kiếm của Nam Cung Tần Hán thì đầu gối gã bỗng tê rần, lập tức chân đứng không vững, kiếm liền bị đánh bay. Cảm giác tê dại kia đã từ từ lan ra toàn thân. Đối thủ của gã, người hóa thân của chính nghĩa Nam Cung Tần Hán thế mà lại sử dụng ám khí ám toán gã trước. Gã nói không nên lời, mà cũng có thể là nếu gã nói, người nào sẽ tin tưởng gã đây! Xưa nay người ta phân chia chính nghĩa cùng tà ác đều dựa vào bề ngoài.
Nam tử vô danh nhanh chóng được khiêng xuống, bên cạnh gã chỉ còn lại gương mặt tái nhợt cùng lồng ngực phập phồng bất bình của Bồ Thọ Canh.
Triệu Tuyết lại thấy rất rõ ràng, nhưng nàng cũng không thể nói. Nàng là đại diện của uy nghiêm hoàng gia, Nhạn Đãng sơn Long Tưu cung này có quan hệ dây mơ rễ má với triều đình. Còn một người nữa là Yến Bi Lan cũng thấy rất rõ ràng, nhưng y lại nghĩ, chỉ có thắng bại mới là kết quả cuối cùng, không cần để ý thủ đoạn, giống như Lý Tư Nghiêp thu phục y trước mặt mẫu thân y vậy.
Đương nhiên người đắc ý nhất vẫn là Đinh Thọ Ông, y thoáng nhìn thấy ngay cả gương mặt Triệu Hạm cũng hơi động, trong lòng không kềm nổi sự thỏa mãn. Không đúng, không thỏa mãn lắm, còn thiếu một chút, ánh mắt Đinh Thọ Ông bỗng nhìn về phía Lý Tư Nghiệp. Y đã biết hắn là ai, chỉ có đánh bại hắn trước mặt mọi người, y mới có thể triệt để xoay người.
Có người đưa một mẩu giấy cho Nam Cung Tần Hán. Gã giương mắt nhìn một chút, rồi cao giọng hỏi: "Ai là Lý Tư Nghiệp?"