[Dịch] Vãn Tống

Chương 23 : Dạ yến ở vương phủ (6)

Ngày đăng: 21:09 19/08/19

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Nam Cung Tần Hán nhận mẩu giấy không phải bảo gã cảm tạ thánh ân, cũng không phải bảo gã tuyên bố vài câu nói mang tính lịch sử, mà là một cái danh tự cực kỳ phổ thông "Lý Tư Nghiệp". Lập tức đám người xôn xao mãnh liệt, chỉ có Triệu Hạm hiểu rõ ý nghĩa của 3 chữ này. Nàng tức giận xoay đầu nhìn về phía Đinh Thọ Ông, khiến y đắc ý cười một tiếng. Nụ cười kia rõ ràng muốn nói: Chỉ cần ngươi cúi đầu, ta sẽ buông tha hắn.
Triệu Hạm hận đến muốn vỡ tim, nàng không muốn cúi đầu, nhưng lại không muốn người từng cứu mình ngã xuống, hoặc chật vật bỏ trốn trước mặt mọi người, từ đây sẽ không ngẩng đầu lên được. Nàng cắn răng một cái, vừa tính gật đầu đáp ứng Đinh Thọ Ông.
Nhưng ngay lúc đó, Lý Tư Nghiệp từ từ đứng dậy.
"Ta chính là Lý Tư Nghiệp! Ngươi muốn gì?"
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn về phía hắn. Dĩ nhiên không thể thiếu Lan Lăng vương phi thuyết minh một hồi. Lập tức 1 truyền 10, 10 truyền 100, 100 truyền 1000 với tốc độ hơn cả sự lây truyền của virus cảm mạo. Trong chớp mắt mọi người đều biết rõ nội tình của hắn, một tiểu thương nhân bán rượu. Đột nhiên tất cả mọi người đồng thời lộ ra sắc mặt bừng tỉnh, một thương nhân nho nhỏ cũng dám cùng ăn chung nhà với bọn họ, dĩ nhiên cần phải được giáo huấn đàng hoàng một lần.
Chỉ có Bồ Thọ Canh tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa tính rời đi lại ngồi xuống.
"Đinh công tử nhà ta có oán với ngươi, lệnh ta đến so kiếm cùng ngươi!" Nam Cung Tần Hán lấy kiếm chỉ vào Lý Tư Nghiệp nói.
"Ta không biết dùng kiếm, nên cũng không muốn so đọ với ngươi!" Lý Tư Nghiệp lạnh nhạt nói.
Mọi người bỗng cười vang, tiếng cười hầu như muốn lật cả nóc nhà. Nam nhân cười phun cả trà, tiểu thư cười đau ruột, phu nhân quăng cả chén trà lên người nha hoàn. Quá thú vị! Một thương nhân nho nhỏ bỗng hiện ra giữa bọn họ, giống như một con khỉ diễn xiếc nhảy ra.
Đôi mắt Triệu Hạm dần dần chứa đầy nước mắt. Hình ảnh Lý Tư Nghiệp trong mắt nàng trở nên mông lung, nàng không nghĩ đến hậu quả gì nữa, lấy hết dũng khí cả đời mình, đứng lên cao giọng nói: "Ta có lời muốn nói!" Giọng nói trong trẻo của nàng vang vọng trong đại sảnh thật lâu.
Kiều Bá Ngọc cùng Triệu Á Phu, thậm chí c ả Triệu Tuyết cũng ngạc nhiên nhìn nàng. Chỉ có mình Đinh Thọ Ông là mừng rỡ, y biết Triệu Hạm muốn nói gì, chỉ cần Triệu Hạm nói với y một câu, tâm nguyện nhiều năm của y sẽ được thực hiện.
Trong đại sảnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng muội nến. Tất cả mọi người đều đợi kết luận của Triệu Hạm. Đây là câu nói đầu tiên của nhân vật chính đêm nay, cũng là câu nói duy nhất. Danh tự nàng nói đến sẽ là đáp án của dạ yến hôm nay, tất cả mọi người có thể làm chứng.
"Khoan đã!"
Một giọng nói trầm thấp lại mang theo chút bá khí từ nơi hẻo lánh trong đại sảnh truyền đến. Ánh mắt của mọi người cũng bị thu hút đến đó, chỉ thấy Lý Tư Nghiệp lạnh lùng nói:
"Xưa nay ta không dùng kiếm, bởi vì ta không cần dùng kiếm."
Yến Bi Lan bước đến.
"Ta chính là kiếm của chủ nhân!"
Mấy ngàn người trong đại sảnh cũng bị thân thể to như tháp sắt của Yến Bi Lan làm kinh hãi. Lãnh công chúa Triệu Tuyết vốn ngồi yên bỗng chậm rãi đứng dậy. Nàng không dám tin vào mắt mình, là đại sư huynh đã bị sư phụ trục xuất ra ngoài 2 năm trước thế mà xuất hiện ở đây. Nàng nhìn gã chăm chú, trầm giọng hô lên:
"Đại sư huynh!"
Đinh Thọ Ông chợt thấy phẫn nộ vô cùng. Y đã thấy miệng Triệu Hạm sắp nói ra cái chữ kia, miệng nàng rõ ràng sắp nói ra chữ "Đinh" trong tên y, nhưng ngay lúc thời khắc quan trọng lại bị tên Lý Tư Nghiệp đáng bị bầm thây vạn đoạn phá hoại.
"Giết hắn!" Y khẽ ra lệnh.
Nam Cung Tần Hán tuân lệnh. Gã đánh giá Yến Bi Lan từ trên xuống dưới. Gã nhìn không ra lai lịch của y, trong lòng khẽ giật mình. Nếu có người mà gã nhìn không ra nội tình, chỉ có 2 khả năng: một là không biết võ, hai là võ công cao khiếp người.
Nhưng làm thế nào mới có thể thăm dò ra lai lịch của y? Nam Cung Tần Hán quyết sẽ không luận võ với người mạnh hơn mình, đây cũng là bí quyết luôn thắng không bại của gã.
Gã bỗng thấy trong tay Yến Bi Lan không có kiếm, bèn cười thầm trong bụng. Gã đã có cách.
"Ngươi có cần kiếm?" Gã đang tính ném sang một thanh kiếm, muốn dựa vào thủ pháp bắt lấy kiếm của y để nhìn ra lai lịch.
"Không cần so kiếm!"
Triệu Tuyết bỗng lên tiếng. Vì sao? Trong lòng mọi người cũng hiện lên một dấu chấm hỏi. Nhiều người "thông minh" cũng chợt nhịn không được cười ra tiếng. Một tùy tùng của một thương nhân nho nhỏ, e là cũng chỉ luyện được vài chiêu trường quyền dã thối, dám so chiêu cùng với Đông Nam đệ nhất kiếm phái sao?
"Công chúa điện hạ, vì sao không cần so?"
Nam Cung Tần Hán không dám cười, gã biết Triệu Tuyết lên tiếng tất có lý do.
"Bởi vì cơ bản ngươi không phải là đối thủ của hắn"
"Tại sao?"
Triệu Tuyết thở dài, hình như đây là lần thứ nhất trong đời nàng thở dài.
"Vì ngay cả ta cũng chỉ có thể đỡ được 3 chiêu của hắn."
Nam Cung Tần Hán bỗng cười ha hả, nhưng ai cũng có thể nghe thấy trong tiếng cười của gã có sự run rẩy không ngừng.
Đương nhiên Nam Cung Tần Hán biết Triệu Tuyết không nói ngoa, gã cũng đã biết lai lịch của đối thủ, vì gã nhận ra thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trên tay y, một thanh hắc kiếm chỉ dài 5 tấc. Đó là thanh kiếm 30 năm trước sư phụ gã tặng cho Bạch Vân thiền sư, từng là vũ khí nổi tiếng trong tay sư phụ gã "Mặc Long kiếm".
Thế nhưng lúc này gã không lui được, bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn gã. Gã chợt thấy hận Đinh Thọ Ông, nếu không phải tại y, sao gã lại bị ép đến nước này.
"Thôi!" Nam Cung Tần Hán bỗng cắn răng một cái.
"Vút" một tiếng, một dải lụa trắng thật dài xẹt qua đại sảnh, Nam Cung Tần Hán đột nhiên xuất thủ.
Dải lụa trắng kia dường như dấu vết tiên nhân đi qua để lại, ánh sáng chiếu ra khiến mọi người chói mắt. Đây là chiêu mà Nam Cung Tần Hán khổ luyện 10 năm, lợi dụng sự phản quang của bảo kiếm, trong nháy mắt múa ra trăm ngàn kiếm tạo thành một luồng ánh sáng óng ánh chấn nhiếp đối phương, sau đó một kiếm xuyên ngực. Ánh sáng bỗng tắt, ánh mắt mọi người lại nhìn rõ lại, chỉ thấy Nam Cung Tần Hán ngơ ngác ngồi dưới đất, tay che lấy ngực, giữa khe ngón tay bỗng toát ra một chấm đỏ, từ từ lớn lên.
"Không ai được dùng kiếm chỉ chủ công của ta!"
Đây là câu nói sau cùng mà Nam Cung Tần Hán nghe được.
Tiếp theo sau Nam Cung Tần Hán từ từ ngã xuống, trong đám người bỗng phát ra tiếng thét chói tai. Trong sảnh đại loạn, mọi người liều mạng tông cửa chạy trốn, tựa như người Nữ Chân đã giết vào phủ.
"Lão Thất, chúng ta đi!"
Lý Tư Nghiệp nhìn Triệu Hạm đang ngẩn người đứng đó, mỉm cười, dẫn Yến Bi Lan nghênh ngang bỏ đi.
Triệu Hạm ngơ ngác đứng đó, nàng nhìn bóng lưng Lý Tư Nghiệp dần xa. Không biết bao lâu sau, vẻ sầu bi trong mắt bỗng chuyển thành một tia sáng kỳ lạ rung động lòng người.
Chàng như trăng sáng ta tựa sương mù, sương mù theo trăng ẩn không thấy lối Chàng giỏi đánh đàn ta giỏi múa, hết khúc chia tay lòng buồn bã Duyên này mong chàng một lần quay lại, khiến ta nhớ chàng suốt ngày đêm