[Dịch] Vãn Tống
Chương 24 : Nghĩ chuyện buôn bán
Ngày đăng: 21:09 19/08/19
Dạ yến ở vương phủ hạ màn trong cảnh đại loạn. Lý Tư Nghiệp lê thân thể mệt mỏi trở về khách sạn. Đêm nay phát sinh quá nhiều chuyện, hắn cần tĩnh tâm từ từ suy nghĩ vài ngày.
Lý Tư Nghiệp vừa về đến khách sạn, Vương Tứ Bảo đã chạy đến báo: "Sài tướng quân đã về, đang ở trong phòng đóng cửa không ra."
Lý Tư Nghiệp cảm thấy kỳ lạ, không phải đã nói 5 ngày mới về sao? Sao chỉ mới 3 ngày đã về, chẳng lẽ gặp khó khăn gì?
Vừa đang suy nghĩ, thì đã đi đến cửa.
"Không phải đã nói là đừng đến quấy rầy ta sao?"
"Là ta đây Minh Quang."
Cửa mở, để lộ ánh mắt mỏi mệt của Sài Hoán.
Lý Tư Nghiệp vào phòng, chỉ thấy trên bàn, dưới đất, trên giường đầy giấy, viết đầy chữ nhỏ, giống như một thư sinh trước ngày thi.
"Minh Quang, ngươi làm gì vậy?"
Lý Tư Nghiệp tiện tay cầm lấy một cuốn sách đang mở, thì là "Tôn Tử binh pháp", nhìn qua một trang giấy khác, lại ghi đầy đạo buôn bán, nào là "biết đất thủ thắng, chọn đất phát tài", lại có "mua lúc rẻ, bán lúc đắt", "thấy đầu biết đuôi, dự đoán phát tài" v.v... Lý Tư Nghiệp không kềm nổi sự kinh ngạc. Hắn không hiểu nhìn về phía Sài Hoán.
"Đại tướng quân, chúng ta không đủ tiền mua pháo!" Sài Hoán cười khổ nói.
"Vì sao? Ngươi mang theo bao nhiêu tiền?"
"Chúng ta mang từ Đăng Châu đến 150 vạn xâu, cộng thêm thu nhập khác ước chừng 200 vạn xâu, chi cho quân lương cùng chi tiêu thường ngày 100 vạn xâu, lại trích 50 vạn xâu mua quân mã. Lần này xuôi nam ta mang theo 50 vạn xâu, trừ ra 30 vạn xâu mua lương thực, còn lại 20 vạn xâu theo kế hoạch dùng để mua hỏa pháo."
"Chẳng lẽ 20 vạn xâu cũng không đủ mua sao?"
Sài Hoán lắc đầu, "Ta đi Kim Lăng mới biết, 20 vạn xâu này chỉ đủ mua 8 cỗ hỏa pháo."
"8 cỗ!" Lý Tư Nghiệp không nhịn được nghẹn ngào kêu lên. Lần này bọn họ đến vốn là tính mua 50 cỗ hỏa pháo mang về.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vốn là quân đội nước Tống mua với giá 4000 xâu một cỗ, nhưng vì đây là mặt hàng quân đội khống chế nên chỉ có thể mua ở chợ đen, cộng thêm phí chuyên chở thì giá đã gần 1 vạn xâu 1 cỗ. Nếu chúng ta đến sớm 1 tháng, ít ra cũng có thể mua được 20 cỗ, nhưng bây giờ chỉ có thể mua được 8 cỗ."
"Vì sao? Chẳng lẽ hỏa pháo lên giá?"
"Không phải, là hội tử trong tay chúng ta bị mất giá."
Từ khi Tống phát hành tiền giấy hội tử, dùng uy tín triều đình để đảm bảo, lúc phát hành hội tử mới dĩ nhiên phải xuất ra thị trường lượng vàng bạc tương ứng để đổi lại hội tử cũ, cho nên trước kia dù phát hành lượng lớn hội tử, vượt xa thu nhập tài chính của triều đình nhưng có uy tín của triều đình, giá cả của hội tử cũng tương đối ổn định. Nhưng bắt đầu từ năm nay, triều đình thực sự không bỏ ra được lượng vàng bạc kếch xù để đổi lại hội tử cũ, bèn từ bỏ chính sách tài chính trọng đại nhất của quốc gia, dùng tỉ suất hối đoái 1 vs 2 để thu về hội tử cũ, cũng có nghĩa là tất cả hội tử cũ sẽ mất giá một nửa chỉ trong 1 đêm.
Cứ như vậy, 20 vạn xâu hội tử cũ trong tay Sài Hoán chỉ còn lại 10 vạn xâu hội tử mới. Mà phản ứng dây chuyền do hội tử cũ giảm giá gây ra lại vượt xa, chẳng hạn như giá bột mì tăng một phần, nhưng cuối cùng giá màn thầu tăng ba phần. Nhưng đây cũng không phải là chủ yếu, quan trọng nhất là uy tín triều đình Nam Tống đã phá sản, từ đó không ai lại tin tưởng hội tử.
"Vì vậy mà Minh Quang định buôn bán để kiếm tiền? Thế nhưng buôn bán có thể kiếm tiền nhanh như vậy sao?"
"Đặt cược chuẩn một chuyến cũng có thể."
"Vậy Minh Quang có dự định gì?"
"Ta cũng không biết, đang cân nhắc, vừa khéo ngài đã trở về."
"Chi bằng thế này, chúng ta gọi tất cả mọi người đến, mọi người cùng nhau suy nghĩ biện pháp kiếm tiền. Ngươi thấy vậy có được không?"
Sài Hoán suy nghĩ, quả thật là chỉ còn cách đó.
Mọi người nhanh chóng được gọi vào phòng, nghe nói đại tướng quân muốn buôn bán, tất cả mọi người vung tay vung chân kích động. Chuyện kiếm tiền này ai cũng có hứng thú.
"Đại tướng quân, ta nói trước vài lời!"
Vương Tứ Bảo vừa đứng lên, tất cả mọi người đều cười ồ.
"Tứ Bảo ca! Đừng nói là ngươi muốn đại tướng quân đi bán heo đi!"
"Nói bậy! Ta muốn kể lại một chuyện có thật phát sinh ở phủ Thành Đô. Khoảng 10 năm trước, phủ Thành Đô có một người buôn bán họ Trương, mở một cửa hàng rất lớn trong khu chợ. Có một hôm khu chợ đột nhiên phát hỏa, cửa hàng của Trương chưởng quỹ cũng cháy, nhưng lão cũng không đi cứu hàng hóa, cũng không dậm chân kêu khóc, mà lão lập tức đi tiệm bạc lấy bạc, dẫn theo đám tiểu nhị chạy ra ngoài thành mua rất nhiều vật liệu gỗ gạch đá về bán. Kết quả là đương nhiên giá vật liệu xây dựng tăng vọt khi khu chợ trùng tu, Trương chưởng quỹ kiếm lời bộn. Không chỉ bù lại tổn thất, còn xây thêm 2 cửa hàng. Lúc đó chuyện này chấn động Thành Đô."
"Tứ Bảo nói không sai, đây chính là ánh mắt thương nhân, cũng cần phải có cơ hội!" Sài Hoán đồng ý, y cũng đang chờ một cơ hội như vậy.
"Vậy thì chúng ta cũng có thể sáng tạo ra cơ hội! Chẳng hạn chúng ta cũng đi chợ Lâm An đốt một mồi lửa."
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!"
Lý Tư Nghiệp vỗ bàn ầm một cái, trừng mắt, dọa Vương Tứ Bảo nhũn cả chân, ngã ngồi xuống đất.
"Ngươi quên 10 điều quân quy của Chấn Uy quân sao? Ngươi còn dám nói bậy nửa câu, ta sẽ cách chức đội trưởng thân binh của ngươi!"
Mọi người thấy chúa công tức giận, ai cũng không dám lên tiếng. Lúc này một tên lính quèn đứng trong góc tường nhút nhát giơ tay lên: "Đại tướng quân, ta có thể nói vài lời không?"
Lý Tư Nghiệp liếc mắt nhìn, thấy tên tiểu binh chưa đầy 20 tuổi, dáng người gầy yếu. Hắn chợt nhớ gã này tên Lương Tú, người Mật Châu, cũng là một trong những thân binh của mình.
"Ngươi nói đi!"
"Đại tướng quân, Sài tướng quân, thật ra có rất nhiều biện pháp kiếm tiền, có 20 vạn xâu tiền làm vốn thì cái gì cũng có thể làm, chỉ là nhanh hay chậm thôi. Muốn nhanh thì làm đầu cơ, mua rẻ bán đắt, mà hàng hóa cùng loại ở giữa các quốc gia, giữa các thành thị thì chênh lệch giá cả cũng rất lớn, có vài loại hàng thậm chí cao gấp mấy lần, có khi mấy chục lần, chỉ xem ngài có dám làm hay không."
"Ví dụ như hàng hóa gì?"
"Chẳng hạn như quân phẩm, nhân khẩu, lương thực v.v... Nhưng bất kể là làm gì, thứ nhất phải xem tiền vốn, thứ hai xem đường đi nước bước, thứ ba xem hậu trường. Tiền vốn càng lớn, hàng hóa càng nhiều, kiếm tiền cũng càng nhiều, đạo lý này ai cũng biết. Tiếp theo là đường đi nước bước, loại đầu cơ mà Tứ Bảo ca nói thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đa phần là nhờ quen thuộc trong nghề, rồi từ từ tìm ra phương pháp. Như nhà ta vốn là buôn gạo, ta sẽ biết, chẳng hạn gạo ở chợ phía đông là 100 tiền 1 đấu, nhưng đến chợ phía tây có thể lên đến 120 tiền, đến nam bộ Sơn Đông thì đã lên tới 130 tiền. Nghe ra thì đơn giản, nhưng chi tiết cụ thể thì sao? Cũng chỉ có người trong nghề mới biết, phải đi mua ở đâu, mướn ai vận chuyển, rồi bán cho người nào, các ngành nghề đó cũng có mánh riêng, không đi vào tìm hiểu thì sẽ không biết.
Rồi nói đến hậu trường, mình kiếm được nhiều tiền, tự nhiên sẽ có người đỏ mắt đến dọa dẫm, lưu manh du côn bình thường thì không sợ, tìm hộ viện lợi hại là được. Sợ nhất chính là quan phủ, hôm nay nói là ngươi có thể làm, ngày sau có thể nói ngươi phạm pháp không được làm. Hôm nay bảo ngươi nộp thuế này, ngày mai lại nói ngươi không nộp thuế bắt ngươi nộp bù. Đóng thuế quá hạn cũng được đi, nhưng nếu gặp phải kẻ xấu bụng, chớp mắt tịch thu hàng hóa thì ngươi khóc không ra nước mắt. Ta có một thúc thúc ở Nam Kinh chính là gặp chuyện như thế, đang làm tốt, tự dưng hàng hóa bị quan phủ kiếm cớ tịch thu, đợi đến lúc ông ấy kiếm được tiền chuộc hàng về thì mới phát hiện hàng tốt nhất đã bị tráo thành đồ kém chất lượng. Ông ấy do vậy mà bệnh nặng 1 năm, sau đó cũng không làm chuyện đầu cơ nữa, mở một khách sạn nhỏ, làm ăn thành thật, tuy kiếm tiền chậm một chút nhưng lại ổn định. Vì vậy nếu đại tướng quân muốn làm chuyện đầu cơ, đầu tiên là phải học nghề, sau đó đi tìm hậu trường. Nhưng thật ra cũng đơn giản, chúng ta không biết, cứ tìm một người hiểu công việc làm là được, còn về phần hậu trường, ta nghĩ đại tướng quân không cần."
Lý Tư Nghiệp ngạc nhiên nhìn gã, nghĩ không ra một tiểu binh bình thường lại có thể nói ra đạo lý to lớn như thế, cảm thấy chế độ tuyển chọn nhân tài hiện tại của mình vẫn có thiếu sót nhất định. Lý Tư Nghiệp lập tức nhớ kỹ tên gã: Lương Tú ở Mật Châu, có tài kinh doanh.
Lúc này Sài Hoán vốn im lặng bỗng mở miệng:
"Đại tướng quân, việc buôn bán chỉ là trong tình thế cấp bách nhất thời, vừa rồi ta cũng nghĩ rất nhiều. Vị huynh đệ này nói rất đúng, nói về đánh trận thì có lẽ chúng ta vẫn được, nhưng buôn bán thì chúng ta là người ngoại đạo, trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt chỉ có lãi mà không lỗ, nếu không tất cả mọi người đều đi buôn bán. Nếu như lỗ, chúng ta về Sơn Đông giải thích sao với các huynh đệ? Đương nhiên cũng có thể làm, nhất định phải nắm được thời cơ, phải hiểu công việc, theo như huynh đệ này nói, tốt nhất có một người trong nghề đến chỉ điểm một chút."
Lý Tư Nghiệp nghe Sài Hoán nói cũng hợp lý, hắn bỗng nghĩ đến Lan Lăng vương gia, lão là người có vai vế trong ngành rượu, thế nhưng bản thân hắn lại không muốn đụng đến rượu, vậy thì đi đâu tìm một người như vậy?
Đang trầm tư, một người thân binh đi vào báo: "Đại tướng quân, bên ngoài có một người muốn gặp ngài, hắn nói hắn họ Bồ, tối nay mới gặp mặt với ngài."
Lý Tư Nghiệp nghe vậy thì nhảy dựng lên: Mạnh Thường công tử đến rồi!
Lý Tư Nghiệp vừa về đến khách sạn, Vương Tứ Bảo đã chạy đến báo: "Sài tướng quân đã về, đang ở trong phòng đóng cửa không ra."
Lý Tư Nghiệp cảm thấy kỳ lạ, không phải đã nói 5 ngày mới về sao? Sao chỉ mới 3 ngày đã về, chẳng lẽ gặp khó khăn gì?
Vừa đang suy nghĩ, thì đã đi đến cửa.
"Không phải đã nói là đừng đến quấy rầy ta sao?"
"Là ta đây Minh Quang."
Cửa mở, để lộ ánh mắt mỏi mệt của Sài Hoán.
Lý Tư Nghiệp vào phòng, chỉ thấy trên bàn, dưới đất, trên giường đầy giấy, viết đầy chữ nhỏ, giống như một thư sinh trước ngày thi.
"Minh Quang, ngươi làm gì vậy?"
Lý Tư Nghiệp tiện tay cầm lấy một cuốn sách đang mở, thì là "Tôn Tử binh pháp", nhìn qua một trang giấy khác, lại ghi đầy đạo buôn bán, nào là "biết đất thủ thắng, chọn đất phát tài", lại có "mua lúc rẻ, bán lúc đắt", "thấy đầu biết đuôi, dự đoán phát tài" v.v... Lý Tư Nghiệp không kềm nổi sự kinh ngạc. Hắn không hiểu nhìn về phía Sài Hoán.
"Đại tướng quân, chúng ta không đủ tiền mua pháo!" Sài Hoán cười khổ nói.
"Vì sao? Ngươi mang theo bao nhiêu tiền?"
"Chúng ta mang từ Đăng Châu đến 150 vạn xâu, cộng thêm thu nhập khác ước chừng 200 vạn xâu, chi cho quân lương cùng chi tiêu thường ngày 100 vạn xâu, lại trích 50 vạn xâu mua quân mã. Lần này xuôi nam ta mang theo 50 vạn xâu, trừ ra 30 vạn xâu mua lương thực, còn lại 20 vạn xâu theo kế hoạch dùng để mua hỏa pháo."
"Chẳng lẽ 20 vạn xâu cũng không đủ mua sao?"
Sài Hoán lắc đầu, "Ta đi Kim Lăng mới biết, 20 vạn xâu này chỉ đủ mua 8 cỗ hỏa pháo."
"8 cỗ!" Lý Tư Nghiệp không nhịn được nghẹn ngào kêu lên. Lần này bọn họ đến vốn là tính mua 50 cỗ hỏa pháo mang về.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vốn là quân đội nước Tống mua với giá 4000 xâu một cỗ, nhưng vì đây là mặt hàng quân đội khống chế nên chỉ có thể mua ở chợ đen, cộng thêm phí chuyên chở thì giá đã gần 1 vạn xâu 1 cỗ. Nếu chúng ta đến sớm 1 tháng, ít ra cũng có thể mua được 20 cỗ, nhưng bây giờ chỉ có thể mua được 8 cỗ."
"Vì sao? Chẳng lẽ hỏa pháo lên giá?"
"Không phải, là hội tử trong tay chúng ta bị mất giá."
Từ khi Tống phát hành tiền giấy hội tử, dùng uy tín triều đình để đảm bảo, lúc phát hành hội tử mới dĩ nhiên phải xuất ra thị trường lượng vàng bạc tương ứng để đổi lại hội tử cũ, cho nên trước kia dù phát hành lượng lớn hội tử, vượt xa thu nhập tài chính của triều đình nhưng có uy tín của triều đình, giá cả của hội tử cũng tương đối ổn định. Nhưng bắt đầu từ năm nay, triều đình thực sự không bỏ ra được lượng vàng bạc kếch xù để đổi lại hội tử cũ, bèn từ bỏ chính sách tài chính trọng đại nhất của quốc gia, dùng tỉ suất hối đoái 1 vs 2 để thu về hội tử cũ, cũng có nghĩa là tất cả hội tử cũ sẽ mất giá một nửa chỉ trong 1 đêm.
Cứ như vậy, 20 vạn xâu hội tử cũ trong tay Sài Hoán chỉ còn lại 10 vạn xâu hội tử mới. Mà phản ứng dây chuyền do hội tử cũ giảm giá gây ra lại vượt xa, chẳng hạn như giá bột mì tăng một phần, nhưng cuối cùng giá màn thầu tăng ba phần. Nhưng đây cũng không phải là chủ yếu, quan trọng nhất là uy tín triều đình Nam Tống đã phá sản, từ đó không ai lại tin tưởng hội tử.
"Vì vậy mà Minh Quang định buôn bán để kiếm tiền? Thế nhưng buôn bán có thể kiếm tiền nhanh như vậy sao?"
"Đặt cược chuẩn một chuyến cũng có thể."
"Vậy Minh Quang có dự định gì?"
"Ta cũng không biết, đang cân nhắc, vừa khéo ngài đã trở về."
"Chi bằng thế này, chúng ta gọi tất cả mọi người đến, mọi người cùng nhau suy nghĩ biện pháp kiếm tiền. Ngươi thấy vậy có được không?"
Sài Hoán suy nghĩ, quả thật là chỉ còn cách đó.
Mọi người nhanh chóng được gọi vào phòng, nghe nói đại tướng quân muốn buôn bán, tất cả mọi người vung tay vung chân kích động. Chuyện kiếm tiền này ai cũng có hứng thú.
"Đại tướng quân, ta nói trước vài lời!"
Vương Tứ Bảo vừa đứng lên, tất cả mọi người đều cười ồ.
"Tứ Bảo ca! Đừng nói là ngươi muốn đại tướng quân đi bán heo đi!"
"Nói bậy! Ta muốn kể lại một chuyện có thật phát sinh ở phủ Thành Đô. Khoảng 10 năm trước, phủ Thành Đô có một người buôn bán họ Trương, mở một cửa hàng rất lớn trong khu chợ. Có một hôm khu chợ đột nhiên phát hỏa, cửa hàng của Trương chưởng quỹ cũng cháy, nhưng lão cũng không đi cứu hàng hóa, cũng không dậm chân kêu khóc, mà lão lập tức đi tiệm bạc lấy bạc, dẫn theo đám tiểu nhị chạy ra ngoài thành mua rất nhiều vật liệu gỗ gạch đá về bán. Kết quả là đương nhiên giá vật liệu xây dựng tăng vọt khi khu chợ trùng tu, Trương chưởng quỹ kiếm lời bộn. Không chỉ bù lại tổn thất, còn xây thêm 2 cửa hàng. Lúc đó chuyện này chấn động Thành Đô."
"Tứ Bảo nói không sai, đây chính là ánh mắt thương nhân, cũng cần phải có cơ hội!" Sài Hoán đồng ý, y cũng đang chờ một cơ hội như vậy.
"Vậy thì chúng ta cũng có thể sáng tạo ra cơ hội! Chẳng hạn chúng ta cũng đi chợ Lâm An đốt một mồi lửa."
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!"
Lý Tư Nghiệp vỗ bàn ầm một cái, trừng mắt, dọa Vương Tứ Bảo nhũn cả chân, ngã ngồi xuống đất.
"Ngươi quên 10 điều quân quy của Chấn Uy quân sao? Ngươi còn dám nói bậy nửa câu, ta sẽ cách chức đội trưởng thân binh của ngươi!"
Mọi người thấy chúa công tức giận, ai cũng không dám lên tiếng. Lúc này một tên lính quèn đứng trong góc tường nhút nhát giơ tay lên: "Đại tướng quân, ta có thể nói vài lời không?"
Lý Tư Nghiệp liếc mắt nhìn, thấy tên tiểu binh chưa đầy 20 tuổi, dáng người gầy yếu. Hắn chợt nhớ gã này tên Lương Tú, người Mật Châu, cũng là một trong những thân binh của mình.
"Ngươi nói đi!"
"Đại tướng quân, Sài tướng quân, thật ra có rất nhiều biện pháp kiếm tiền, có 20 vạn xâu tiền làm vốn thì cái gì cũng có thể làm, chỉ là nhanh hay chậm thôi. Muốn nhanh thì làm đầu cơ, mua rẻ bán đắt, mà hàng hóa cùng loại ở giữa các quốc gia, giữa các thành thị thì chênh lệch giá cả cũng rất lớn, có vài loại hàng thậm chí cao gấp mấy lần, có khi mấy chục lần, chỉ xem ngài có dám làm hay không."
"Ví dụ như hàng hóa gì?"
"Chẳng hạn như quân phẩm, nhân khẩu, lương thực v.v... Nhưng bất kể là làm gì, thứ nhất phải xem tiền vốn, thứ hai xem đường đi nước bước, thứ ba xem hậu trường. Tiền vốn càng lớn, hàng hóa càng nhiều, kiếm tiền cũng càng nhiều, đạo lý này ai cũng biết. Tiếp theo là đường đi nước bước, loại đầu cơ mà Tứ Bảo ca nói thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đa phần là nhờ quen thuộc trong nghề, rồi từ từ tìm ra phương pháp. Như nhà ta vốn là buôn gạo, ta sẽ biết, chẳng hạn gạo ở chợ phía đông là 100 tiền 1 đấu, nhưng đến chợ phía tây có thể lên đến 120 tiền, đến nam bộ Sơn Đông thì đã lên tới 130 tiền. Nghe ra thì đơn giản, nhưng chi tiết cụ thể thì sao? Cũng chỉ có người trong nghề mới biết, phải đi mua ở đâu, mướn ai vận chuyển, rồi bán cho người nào, các ngành nghề đó cũng có mánh riêng, không đi vào tìm hiểu thì sẽ không biết.
Rồi nói đến hậu trường, mình kiếm được nhiều tiền, tự nhiên sẽ có người đỏ mắt đến dọa dẫm, lưu manh du côn bình thường thì không sợ, tìm hộ viện lợi hại là được. Sợ nhất chính là quan phủ, hôm nay nói là ngươi có thể làm, ngày sau có thể nói ngươi phạm pháp không được làm. Hôm nay bảo ngươi nộp thuế này, ngày mai lại nói ngươi không nộp thuế bắt ngươi nộp bù. Đóng thuế quá hạn cũng được đi, nhưng nếu gặp phải kẻ xấu bụng, chớp mắt tịch thu hàng hóa thì ngươi khóc không ra nước mắt. Ta có một thúc thúc ở Nam Kinh chính là gặp chuyện như thế, đang làm tốt, tự dưng hàng hóa bị quan phủ kiếm cớ tịch thu, đợi đến lúc ông ấy kiếm được tiền chuộc hàng về thì mới phát hiện hàng tốt nhất đã bị tráo thành đồ kém chất lượng. Ông ấy do vậy mà bệnh nặng 1 năm, sau đó cũng không làm chuyện đầu cơ nữa, mở một khách sạn nhỏ, làm ăn thành thật, tuy kiếm tiền chậm một chút nhưng lại ổn định. Vì vậy nếu đại tướng quân muốn làm chuyện đầu cơ, đầu tiên là phải học nghề, sau đó đi tìm hậu trường. Nhưng thật ra cũng đơn giản, chúng ta không biết, cứ tìm một người hiểu công việc làm là được, còn về phần hậu trường, ta nghĩ đại tướng quân không cần."
Lý Tư Nghiệp ngạc nhiên nhìn gã, nghĩ không ra một tiểu binh bình thường lại có thể nói ra đạo lý to lớn như thế, cảm thấy chế độ tuyển chọn nhân tài hiện tại của mình vẫn có thiếu sót nhất định. Lý Tư Nghiệp lập tức nhớ kỹ tên gã: Lương Tú ở Mật Châu, có tài kinh doanh.
Lúc này Sài Hoán vốn im lặng bỗng mở miệng:
"Đại tướng quân, việc buôn bán chỉ là trong tình thế cấp bách nhất thời, vừa rồi ta cũng nghĩ rất nhiều. Vị huynh đệ này nói rất đúng, nói về đánh trận thì có lẽ chúng ta vẫn được, nhưng buôn bán thì chúng ta là người ngoại đạo, trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt chỉ có lãi mà không lỗ, nếu không tất cả mọi người đều đi buôn bán. Nếu như lỗ, chúng ta về Sơn Đông giải thích sao với các huynh đệ? Đương nhiên cũng có thể làm, nhất định phải nắm được thời cơ, phải hiểu công việc, theo như huynh đệ này nói, tốt nhất có một người trong nghề đến chỉ điểm một chút."
Lý Tư Nghiệp nghe Sài Hoán nói cũng hợp lý, hắn bỗng nghĩ đến Lan Lăng vương gia, lão là người có vai vế trong ngành rượu, thế nhưng bản thân hắn lại không muốn đụng đến rượu, vậy thì đi đâu tìm một người như vậy?
Đang trầm tư, một người thân binh đi vào báo: "Đại tướng quân, bên ngoài có một người muốn gặp ngài, hắn nói hắn họ Bồ, tối nay mới gặp mặt với ngài."
Lý Tư Nghiệp nghe vậy thì nhảy dựng lên: Mạnh Thường công tử đến rồi!