[Dịch] Vãn Tống
Chương 25 : Vụ buôn bán lớn
Ngày đăng: 21:09 19/08/19
Lý Tư Nghiệp nghe Bồ Thọ Canh đến, vội vàng ra ngoài đón. Vừa thấy mặt Bồ Thọ Canh liền ha ha cười to: "Đại tướng quân đến Lâm An lúc nào?"
Câu này khiến bọn người Vương Tứ Bảo nhao nhao rút đao. Sài Hoán ở phía sau đưa tay ngăn lại.
"Bồ công tử từng gặp ta ở Sơn Đông sao?"
"Chưa từng, đây là lần đầu gặp mặt!"
"Vậy sao Bồ công tử biết thân phận của ta?"
"Ha ha! Trên dưới triều đình đều cho rằng Sơn Đông Bắc Lý là Lý Nghiệp, chẳng lẽ người Đại Tống đều ngu dốt thế sao? Ta đã sớm nghe chuyện truyền kỳ về Lý Tư Nghiệp quật khởi ở Sơn Đông. Chỉ dựa vào khí độ lúc ngài nói chuyện tại vương phủ hôm nay, ngài dám bảo chính mình không phải là Lý Tư Nghiệp ở Sơn Đông sao?"
"Công tử nói không sai, ta chính là Sơn Đông Lý Tư Nghiệp. Mời công tử vào trong!"
Hai người vào phòng chia ngôi chủ khách ngồi xuống. Lý Tư Nghiệp sai thân binh giữ ở cửa ra vào, trong phòng chỉ còn lại Sài Hoán.
"Trước tiên đưa một lễ vật nhỏ cho đại tướng quân, vụ án thủ hạ đại tướng quân giết người ta đã giải quyết, về sau không có quan phủ tìm đến làm phiền."
"Đa tạ Bồ công tử!"
Bồ Thọ Canh cười cười khoát tay, tỏ ý đó là chuyện nhỏ. Y nhìn Sài Hoán rồi hỏi:
"Đại tướng quân, vị này là?"
"Bồ công tử, ta là Chấn Uy quân Sài Hoán."
"Thì ra các hạ chính là Sài tướng quân. Thất kính, thất kính! Ta nghe nói trong Chấn Uy quân có 2 người văn nhân tướng quân, trong đó có một người là Sài tướng quân."
Lý Tư Nghiệp thấy y dù còn trẻ, nhưng cử chỉ trầm ổn, kiến thức uyên bác lại ăn nói bất phàm, hoàn toàn khác xa bọn nhà giàu mới nổi vừa gặp trong vương phủ, trong lòng không kềm nổi sự kinh ngạc.
Bồ Thọ Canh biết tâm tư của Lý Tư Nghiệp, cười nhạt một tiếng nói: "Nhập gia tùy tục, nếu ta không ra tay xa xỉ, ở Lâm An ai sẽ biết đến Bồ Thọ Canh ta."
"Vậy Bồ công tử đêm khuya đến tìm Lý Tư Nghiệp ta có việc gì? Ắt là không phải đơn giản để cảm tạ ta ra tay trừng trị Đinh Thọ Ông?"
Bồ Thọ Canh bỗng cười ha hả, rồi chợt ngưng lại, thần sắc nghiêm túc dị thường nói: "Ta đến muốn cùng đại tướng quân làm một vụ buôn bán lớn!"
Từ thời Đường tới nay, ngoại thương trước sau đều được triều đình các đời xem trọng. Đường lấy Dương Châu, Minh Châu (nay là Ninh Ba), Tuyền Châu, Quảng Châu làm bến cảng mậu dịch chủ chốt. Đường thiết lập thị bạc sứ độc lập với 6 bộ để phụ trách quản lý ngoại thương, đồng thời thu thuế. Đến Tống triều, chính quyền Đại Tống càng ra sức phát triển ngoại thương. Lúc đầu chỉ định lấy Quảng Châu, Minh Châu, Hàng Châu làm cảng mậu dịch với ngoại quốc, đồng thời thiết lập thị bạc ty ở những cảng này, xử lý thuế quan cũng tất cả sự vụ liên quan đến ngoại thương. Sau đó, Tuyền Châu từ từ phát triển thành thương cảng phồn vinh, ngoại thương mang đến cho quốc khố thu nhập hàng năm cực lớn. Thời Thần Tông, thu nhập từ thuế quan ở cảng Quảng Châu lại chiếm 9/10 toàn bộ thuế quan. Sau khi Cao Tông về nam, tài chính khó khăn, chính phủ muốn gia tăng thu nhập bèn khuyến khích thông thương với ngoại phiên. Theo thời gian buôn bán hải ngoại lâu dài, một số đại gia tộc đời đời kinh thương càng tăng thêm thực lực hùng hậu. Trong đó, gia tộc Bồ thị có tổ tiên bắt nguồn từ Hồi Hồi chính là người nổi bật. Sau khi gia tộc Bồ thị dời việc buôn bán về Tuyền Châu thì địa vị của cảng Tuyền Châu dần dần có thể cạnh tranh với Quảng Châu. Mặc dù gia tộc Bồ thị tích lũy đời đời, giàu ngang quốc gia nhưng bọn họ lại không có chút địa vị chính trị nào. Từ đời thứ 4 Bồ Khai Tông, thấy người Mông Cổ bắt đầu xâm nhập phía nam, nước Tống đã dần dần suy sụp, y cho rằng cơ hội đã đến, bèn bắt đầu thực thi kế hoạch mà gia tộc đã ấp ủ trăm năm, trong bối cảnh đó con thứ Bồ Thọ Canh mới từ Tuyền Châu đến Lâm An.
Lý Tư Nghiệp nghe lời Bồ Thọ Canh thì không lập tức hỏi y, mà đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ. Hắn biết buôn bán lớn mà Bồ Thọ Canh nói tới không phải là buôn bán trục lợi của thương nhân, bởi vì Bồ gia bọn họ không cần, cũng không cần buôn bán với người nghèo rớt mồng tơi như Lý Tư Nghiệp hắn. Vậy ý nhìn trúng cái gì của mình đây? Địa bàn, quân đội, ngoại trừ những thứ đó ra sẽ không còn cái gì khác. Lý Tư Nghiệp cần suy nghĩ một chút. Trước khi đối phương nói đến giao dịch cụ thể, cần thiết phải suy nghĩ kỹ.
"Bồ công tử, ngươi biết tại sao lần này ta đến nước Tống không? Ta cảm thấy ngươi hẳn phải biết điều này rõ ràng thì mới cùng ta bàn chuyện làm ăn."
"Dĩ nhiên ta biết!"
"Ngươi biết?"
"Đại tướng quân cũng biết, nửa tháng trước, sứ thần nước Tống đã bí mật đi Sơn Đông Nghi Châu, trao đổi với người chiếm cứ nam bộ Sơn Đông Bành Nghĩa Bân về chuyện nam bộ Sơn Đông quay về Tống. Ta lại có thể tiết lộ cho đại tướng quân biết rằng việc này đã thành. Nếu nước Kim biết việc này, bắc bộ Sơn Đông của đại tướng quân ắt trở thành mục tiêu tiến công hàng đầu của nước Kim, thậm chí tầm quan trọng vượt qua Trung Đô. Nếu không khi toàn cảnh Sơn Đông bị mất, nước Kim sẽ không còn chiến lược thọc sâu, lại thêm người Mông Cổ phía bắc nhìn chằm chằm, nước Kim diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn. Vì vậy ta đoán lần này đại tướng quân đến Tống cũng là vì tiền đồ của bắc bộ Sơn Đông. Bất quá đại tướng quân ắt là vẫn chưa quyết định có nên về Tống hay không, nếu không thì đã không che giấu thân phận của mình rồi. Đại tướng quân, ta đoán đúng không?"
Lý Tư Nghiệp nghe Bồ Thọ Canh nói xong, chứng thực suy đoán của mình về thế cục nam bộ Sơn Đông. Đồng thời hắn cũng thầm giật mình về Bồ Thọ Canh, người này sao lại là một thương nhân, đây rõ ràng là một chính trị gia tuổi trẻ có sự quan sát vô cùng tinh tế. Hắn bắt đầu thấy coi trọng Bồ Thọ Canh.
"Đã như vậy, Bồ công tử muốn làm vụ buôn bán lớn gì với ta?"
"Ta muốn thuê tướng quân một đội quân 5000 người, thêm một cái bến cảng trong thời gian 5 năm. Về phần giá cả, mời đại tướng quân tự ra giá."
Lúc này, đột nhiên Sài Hoán hỏi: "Lần này Bồ công tử đến Lâm An là muốn giành chức tri huyện Tấn Giang?"
Bồ Thọ Canh bỗng trừng mắt, y ngơ ngác nhìn Sài Hoán, trong lòng giật thót. Một người văn nhân tướng quân tướng mạo tầm thường thế mà vừa liếc mắt đã nhìn thấu kế hoạch chuẩn bị gần trăm năm của gia tộc Bồ thị của y, nhìn thấu ý đồ y đến Lâm An. Rốt cuộc người thủ hạ này của Lý Tư Nghiệp là ai?
"Sao, sao ngươi biết được?"
Vẻ mặt không cảm xúc của Bồ Thọ Canh cuối cùng cũng lộ ra sự kinh ngạc từ trong nội tâm.
Sài Hoán không trả lời mà thì thầm vào tai chúa công y.
Vừa nghe, đôi mắt Lý Tư Nghiệp từ từ híp lại thành một khe nhỏ, đợi Sài Hoán nói xong, lúc này hắn mới lạnh lùng nói với Bồ Thọ Canh:
"Bồ công tư, nếu ngươi tìm Lý Tư Nghiệp ta làm vụ buôn bán lớn này thì nên thẳng thắn trình bày, không nên giấu diếm. Nếu không dù ngươi có ra giá trên trời ta cũng sẽ không cho một binh một tốt."
Mặt Bồ Thọ Canh ửng đỏ, y biết đối phương đã nắm được ý đồ của y, vậy cũng không cần giấu diếm. Y đơn giản nói thật tất cả kế hoạch ra.
Trăm năm trước gia tộc Bồ thị đã vào nước Tống, lập nghiệp bằng mậu dịch hải ngoại, dần dần trở thành một đế quốc thương nghiệp giàu ngang quốc gia, cũng từ từ cảm nhận được sự bài xích của triều Tống đối với gia tộc Bồ thị. Từ đời thứ 2 của Bồ gia đã bắt đầu cân nhắc việc gia tộc Bồ thị tự xây dựng quốc gia của mình. Địa phương để kiến quốc được chọn là đảo Lưu Cầu đối diện Tuyền Châu (nay là Đài Loan). Mấy chục năm nay, gia tộc Bồ thị đã đưa lượng lớn bách tính đến Bành Hồ, nhưng trong tay không có quân đội, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ triều đình phát giác bèn bắt đầu tìm kiếm người hợp tác. Cũng từng tiếp xúc với Lý Toàn, nhưng thấy lão làm người không uy tín nên đã từ bỏ. Từ sau khi Nam Bành Bắc Lý ở Sơn Đông quật khởi, 2 huynh đệ Bồ gia, đại ca Bồ Thọ Thịnh đi Nghi Châu tìm Bành Nghĩa Bân trao đổi, Bồ Thọ Canh thì đến Lâm An, tìm cách lấy được chức tri huyện huyện Tấn Giang quản hạt đảo Lưu Cầu cùng chức chiêu phủ sứ Phúc Kiến. Tô Huyền Ngọc đã giúp làm thỏa đáng vụ tri huyện Tấn Giang, nhưng đến vụ chiêu phủ sứ Phúc Kiến lại căng thẳng với Đinh Thọ Ông.
Hôm qua Bồ Thọ Canh mới nhận được tin bồ câu của đại ca Bồ Thọ Thịnh, Bành Nghĩa Bân đã quyết định về Tống, bản thân Bồ Thọ Thịnh chuẩn bị bắc thượng đến Ích Đô tìm Lý Tư Nghiệp trao đổi. Vào đêm ngày thứ hai, lúc hy vọng đã đoạn tuyệt thì trong dạ yến của Lan Lăng vương Bồ Thọ Canh lại bất ngờ đụng phải đại ca y đang đi tìm Lý Tư Nghiệp, nên Bồ Thọ Canh liền đến bái phỏng trong đêm, chưa nói hết lời liền bị Sài Hoán liếc mắt nhìn thấu ý đồ của Bồ gia y.
Thật ra Sài Hoán cũng không rõ lắm về kế hoạch mưu cầu Lưu Cầu của gia tộc Bồ thị. Lúc y ở Kiến Khang tìm mua pháo đã gặp phải một người Hồi Hồi biết chế tạo pháo tên là A Lão Ngõa Đinh. Từ đó nảy ra ý tự mình chế pháo, nhưng A Lão Ngõa Đinh lại sống chết không chịu theo y đến Sơn Đông. Lão được Bồ Khai Tông phái người mời từ Đại Thực đến 2 năm trước, lần này cũng đang đến Kiến Khang mua pháo. Lão không giỏi tiếng Hán, vì muốn biểu đạt mình không muốn đi Sơn Đông đã vô tình để lộ ra một một kế hoạch khai phá đảo Lưu Cầu của Bồ gia. Sài Hoán mơ hồ đoán được vài phần, rốt cuộc Bồ Thọ Canh còn trẻ, bị Sài Hoán thử một chút đã để lộ.
Lúc này trong lòng Lý Tư Nghiệp đã có quyết định, nhưng bây giờ hắn chưa thể nói. Hắn muốn trì hoãn thêm vài ngày, đã biết mục đích của đối phương, lại lấy được ưu thế về tâm lý thì lúc đàm phán sẽ giành được chủ động, có thể rao giá trên trời.
Thế là Lý Tư Nghiệp mỉm cười nói với Bồ Thọ Canh:
"Bồ công tử, việc này can hệ trọng đại, ta cần cân nhắc 3 ngày. 3 ngày sau ta nhất định sẽ trả lời chắc chắn. Ta cũng hy vọng Bồ công tử có thể lấy được toàn quyền làm chủ từ Bồ gia."
Bồ Thọ Canh mừng rỡ, lời nói bóng gió của Lý Tư Nghiệp chính là đồng ý đàm phán, "Tốt, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của đại tướng quân!"
Sau khi Bồ Thọ Canh đi, Lý Tư Nghiệp lập tức nói với Sài Hoán:
"Vụ làm ăn này chúng ta nhận, do ta phụ trách đàm phán với Bồ gia. Còn người lập tức thông b áo Hàn Hải cùng Thiên Đạc, giữa 2 nước Tống Kim e là sẽ bộc phát đại chiến ở Từ Châu, bảo bọn họ lập tức hết sức chuẩn bị chiến đấu, chậm nhất 5 ngày sau ta cũng phải quay về Sơn Đông."
Sài Hoán ngẩn ngơ, "Còn ta?"
"Để tranh thủ thêm thời gian, ngươi ở lại nước Tống đàm phán với triều đình, ra sức trì hoãn thời gian bộc phát đại chiến, đồng thời mua bao nhiêu thì mua một ít pháo gang đúc cùng thuốc nổ. Hiện tại Sơn Đông đang cần gấp lương thực, chuyện mua gạo giao cho Tứ Bảo đi làm."
Lý Tư Nghiệp bỗng nghĩ đến một chuyện, nói gấp với Sài Hoán: "Chỉ e Đinh Đại Toàn cũng biết ta đã đến Lâm An. Ta biết một ít chuyện bí mật của hắn năm xưa buôn lậu quân phẩm. Ta lo hắn sẽ gây bất lợi cho chúng ta, mau thông báo bọn Tứ Bảo thu dọn đồ đạc, lập tức đổi khách sạn khác."
Câu này khiến bọn người Vương Tứ Bảo nhao nhao rút đao. Sài Hoán ở phía sau đưa tay ngăn lại.
"Bồ công tử từng gặp ta ở Sơn Đông sao?"
"Chưa từng, đây là lần đầu gặp mặt!"
"Vậy sao Bồ công tử biết thân phận của ta?"
"Ha ha! Trên dưới triều đình đều cho rằng Sơn Đông Bắc Lý là Lý Nghiệp, chẳng lẽ người Đại Tống đều ngu dốt thế sao? Ta đã sớm nghe chuyện truyền kỳ về Lý Tư Nghiệp quật khởi ở Sơn Đông. Chỉ dựa vào khí độ lúc ngài nói chuyện tại vương phủ hôm nay, ngài dám bảo chính mình không phải là Lý Tư Nghiệp ở Sơn Đông sao?"
"Công tử nói không sai, ta chính là Sơn Đông Lý Tư Nghiệp. Mời công tử vào trong!"
Hai người vào phòng chia ngôi chủ khách ngồi xuống. Lý Tư Nghiệp sai thân binh giữ ở cửa ra vào, trong phòng chỉ còn lại Sài Hoán.
"Trước tiên đưa một lễ vật nhỏ cho đại tướng quân, vụ án thủ hạ đại tướng quân giết người ta đã giải quyết, về sau không có quan phủ tìm đến làm phiền."
"Đa tạ Bồ công tử!"
Bồ Thọ Canh cười cười khoát tay, tỏ ý đó là chuyện nhỏ. Y nhìn Sài Hoán rồi hỏi:
"Đại tướng quân, vị này là?"
"Bồ công tử, ta là Chấn Uy quân Sài Hoán."
"Thì ra các hạ chính là Sài tướng quân. Thất kính, thất kính! Ta nghe nói trong Chấn Uy quân có 2 người văn nhân tướng quân, trong đó có một người là Sài tướng quân."
Lý Tư Nghiệp thấy y dù còn trẻ, nhưng cử chỉ trầm ổn, kiến thức uyên bác lại ăn nói bất phàm, hoàn toàn khác xa bọn nhà giàu mới nổi vừa gặp trong vương phủ, trong lòng không kềm nổi sự kinh ngạc.
Bồ Thọ Canh biết tâm tư của Lý Tư Nghiệp, cười nhạt một tiếng nói: "Nhập gia tùy tục, nếu ta không ra tay xa xỉ, ở Lâm An ai sẽ biết đến Bồ Thọ Canh ta."
"Vậy Bồ công tử đêm khuya đến tìm Lý Tư Nghiệp ta có việc gì? Ắt là không phải đơn giản để cảm tạ ta ra tay trừng trị Đinh Thọ Ông?"
Bồ Thọ Canh bỗng cười ha hả, rồi chợt ngưng lại, thần sắc nghiêm túc dị thường nói: "Ta đến muốn cùng đại tướng quân làm một vụ buôn bán lớn!"
Từ thời Đường tới nay, ngoại thương trước sau đều được triều đình các đời xem trọng. Đường lấy Dương Châu, Minh Châu (nay là Ninh Ba), Tuyền Châu, Quảng Châu làm bến cảng mậu dịch chủ chốt. Đường thiết lập thị bạc sứ độc lập với 6 bộ để phụ trách quản lý ngoại thương, đồng thời thu thuế. Đến Tống triều, chính quyền Đại Tống càng ra sức phát triển ngoại thương. Lúc đầu chỉ định lấy Quảng Châu, Minh Châu, Hàng Châu làm cảng mậu dịch với ngoại quốc, đồng thời thiết lập thị bạc ty ở những cảng này, xử lý thuế quan cũng tất cả sự vụ liên quan đến ngoại thương. Sau đó, Tuyền Châu từ từ phát triển thành thương cảng phồn vinh, ngoại thương mang đến cho quốc khố thu nhập hàng năm cực lớn. Thời Thần Tông, thu nhập từ thuế quan ở cảng Quảng Châu lại chiếm 9/10 toàn bộ thuế quan. Sau khi Cao Tông về nam, tài chính khó khăn, chính phủ muốn gia tăng thu nhập bèn khuyến khích thông thương với ngoại phiên. Theo thời gian buôn bán hải ngoại lâu dài, một số đại gia tộc đời đời kinh thương càng tăng thêm thực lực hùng hậu. Trong đó, gia tộc Bồ thị có tổ tiên bắt nguồn từ Hồi Hồi chính là người nổi bật. Sau khi gia tộc Bồ thị dời việc buôn bán về Tuyền Châu thì địa vị của cảng Tuyền Châu dần dần có thể cạnh tranh với Quảng Châu. Mặc dù gia tộc Bồ thị tích lũy đời đời, giàu ngang quốc gia nhưng bọn họ lại không có chút địa vị chính trị nào. Từ đời thứ 4 Bồ Khai Tông, thấy người Mông Cổ bắt đầu xâm nhập phía nam, nước Tống đã dần dần suy sụp, y cho rằng cơ hội đã đến, bèn bắt đầu thực thi kế hoạch mà gia tộc đã ấp ủ trăm năm, trong bối cảnh đó con thứ Bồ Thọ Canh mới từ Tuyền Châu đến Lâm An.
Lý Tư Nghiệp nghe lời Bồ Thọ Canh thì không lập tức hỏi y, mà đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ. Hắn biết buôn bán lớn mà Bồ Thọ Canh nói tới không phải là buôn bán trục lợi của thương nhân, bởi vì Bồ gia bọn họ không cần, cũng không cần buôn bán với người nghèo rớt mồng tơi như Lý Tư Nghiệp hắn. Vậy ý nhìn trúng cái gì của mình đây? Địa bàn, quân đội, ngoại trừ những thứ đó ra sẽ không còn cái gì khác. Lý Tư Nghiệp cần suy nghĩ một chút. Trước khi đối phương nói đến giao dịch cụ thể, cần thiết phải suy nghĩ kỹ.
"Bồ công tử, ngươi biết tại sao lần này ta đến nước Tống không? Ta cảm thấy ngươi hẳn phải biết điều này rõ ràng thì mới cùng ta bàn chuyện làm ăn."
"Dĩ nhiên ta biết!"
"Ngươi biết?"
"Đại tướng quân cũng biết, nửa tháng trước, sứ thần nước Tống đã bí mật đi Sơn Đông Nghi Châu, trao đổi với người chiếm cứ nam bộ Sơn Đông Bành Nghĩa Bân về chuyện nam bộ Sơn Đông quay về Tống. Ta lại có thể tiết lộ cho đại tướng quân biết rằng việc này đã thành. Nếu nước Kim biết việc này, bắc bộ Sơn Đông của đại tướng quân ắt trở thành mục tiêu tiến công hàng đầu của nước Kim, thậm chí tầm quan trọng vượt qua Trung Đô. Nếu không khi toàn cảnh Sơn Đông bị mất, nước Kim sẽ không còn chiến lược thọc sâu, lại thêm người Mông Cổ phía bắc nhìn chằm chằm, nước Kim diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn. Vì vậy ta đoán lần này đại tướng quân đến Tống cũng là vì tiền đồ của bắc bộ Sơn Đông. Bất quá đại tướng quân ắt là vẫn chưa quyết định có nên về Tống hay không, nếu không thì đã không che giấu thân phận của mình rồi. Đại tướng quân, ta đoán đúng không?"
Lý Tư Nghiệp nghe Bồ Thọ Canh nói xong, chứng thực suy đoán của mình về thế cục nam bộ Sơn Đông. Đồng thời hắn cũng thầm giật mình về Bồ Thọ Canh, người này sao lại là một thương nhân, đây rõ ràng là một chính trị gia tuổi trẻ có sự quan sát vô cùng tinh tế. Hắn bắt đầu thấy coi trọng Bồ Thọ Canh.
"Đã như vậy, Bồ công tử muốn làm vụ buôn bán lớn gì với ta?"
"Ta muốn thuê tướng quân một đội quân 5000 người, thêm một cái bến cảng trong thời gian 5 năm. Về phần giá cả, mời đại tướng quân tự ra giá."
Lúc này, đột nhiên Sài Hoán hỏi: "Lần này Bồ công tử đến Lâm An là muốn giành chức tri huyện Tấn Giang?"
Bồ Thọ Canh bỗng trừng mắt, y ngơ ngác nhìn Sài Hoán, trong lòng giật thót. Một người văn nhân tướng quân tướng mạo tầm thường thế mà vừa liếc mắt đã nhìn thấu kế hoạch chuẩn bị gần trăm năm của gia tộc Bồ thị của y, nhìn thấu ý đồ y đến Lâm An. Rốt cuộc người thủ hạ này của Lý Tư Nghiệp là ai?
"Sao, sao ngươi biết được?"
Vẻ mặt không cảm xúc của Bồ Thọ Canh cuối cùng cũng lộ ra sự kinh ngạc từ trong nội tâm.
Sài Hoán không trả lời mà thì thầm vào tai chúa công y.
Vừa nghe, đôi mắt Lý Tư Nghiệp từ từ híp lại thành một khe nhỏ, đợi Sài Hoán nói xong, lúc này hắn mới lạnh lùng nói với Bồ Thọ Canh:
"Bồ công tư, nếu ngươi tìm Lý Tư Nghiệp ta làm vụ buôn bán lớn này thì nên thẳng thắn trình bày, không nên giấu diếm. Nếu không dù ngươi có ra giá trên trời ta cũng sẽ không cho một binh một tốt."
Mặt Bồ Thọ Canh ửng đỏ, y biết đối phương đã nắm được ý đồ của y, vậy cũng không cần giấu diếm. Y đơn giản nói thật tất cả kế hoạch ra.
Trăm năm trước gia tộc Bồ thị đã vào nước Tống, lập nghiệp bằng mậu dịch hải ngoại, dần dần trở thành một đế quốc thương nghiệp giàu ngang quốc gia, cũng từ từ cảm nhận được sự bài xích của triều Tống đối với gia tộc Bồ thị. Từ đời thứ 2 của Bồ gia đã bắt đầu cân nhắc việc gia tộc Bồ thị tự xây dựng quốc gia của mình. Địa phương để kiến quốc được chọn là đảo Lưu Cầu đối diện Tuyền Châu (nay là Đài Loan). Mấy chục năm nay, gia tộc Bồ thị đã đưa lượng lớn bách tính đến Bành Hồ, nhưng trong tay không có quân đội, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ triều đình phát giác bèn bắt đầu tìm kiếm người hợp tác. Cũng từng tiếp xúc với Lý Toàn, nhưng thấy lão làm người không uy tín nên đã từ bỏ. Từ sau khi Nam Bành Bắc Lý ở Sơn Đông quật khởi, 2 huynh đệ Bồ gia, đại ca Bồ Thọ Thịnh đi Nghi Châu tìm Bành Nghĩa Bân trao đổi, Bồ Thọ Canh thì đến Lâm An, tìm cách lấy được chức tri huyện huyện Tấn Giang quản hạt đảo Lưu Cầu cùng chức chiêu phủ sứ Phúc Kiến. Tô Huyền Ngọc đã giúp làm thỏa đáng vụ tri huyện Tấn Giang, nhưng đến vụ chiêu phủ sứ Phúc Kiến lại căng thẳng với Đinh Thọ Ông.
Hôm qua Bồ Thọ Canh mới nhận được tin bồ câu của đại ca Bồ Thọ Thịnh, Bành Nghĩa Bân đã quyết định về Tống, bản thân Bồ Thọ Thịnh chuẩn bị bắc thượng đến Ích Đô tìm Lý Tư Nghiệp trao đổi. Vào đêm ngày thứ hai, lúc hy vọng đã đoạn tuyệt thì trong dạ yến của Lan Lăng vương Bồ Thọ Canh lại bất ngờ đụng phải đại ca y đang đi tìm Lý Tư Nghiệp, nên Bồ Thọ Canh liền đến bái phỏng trong đêm, chưa nói hết lời liền bị Sài Hoán liếc mắt nhìn thấu ý đồ của Bồ gia y.
Thật ra Sài Hoán cũng không rõ lắm về kế hoạch mưu cầu Lưu Cầu của gia tộc Bồ thị. Lúc y ở Kiến Khang tìm mua pháo đã gặp phải một người Hồi Hồi biết chế tạo pháo tên là A Lão Ngõa Đinh. Từ đó nảy ra ý tự mình chế pháo, nhưng A Lão Ngõa Đinh lại sống chết không chịu theo y đến Sơn Đông. Lão được Bồ Khai Tông phái người mời từ Đại Thực đến 2 năm trước, lần này cũng đang đến Kiến Khang mua pháo. Lão không giỏi tiếng Hán, vì muốn biểu đạt mình không muốn đi Sơn Đông đã vô tình để lộ ra một một kế hoạch khai phá đảo Lưu Cầu của Bồ gia. Sài Hoán mơ hồ đoán được vài phần, rốt cuộc Bồ Thọ Canh còn trẻ, bị Sài Hoán thử một chút đã để lộ.
Lúc này trong lòng Lý Tư Nghiệp đã có quyết định, nhưng bây giờ hắn chưa thể nói. Hắn muốn trì hoãn thêm vài ngày, đã biết mục đích của đối phương, lại lấy được ưu thế về tâm lý thì lúc đàm phán sẽ giành được chủ động, có thể rao giá trên trời.
Thế là Lý Tư Nghiệp mỉm cười nói với Bồ Thọ Canh:
"Bồ công tử, việc này can hệ trọng đại, ta cần cân nhắc 3 ngày. 3 ngày sau ta nhất định sẽ trả lời chắc chắn. Ta cũng hy vọng Bồ công tử có thể lấy được toàn quyền làm chủ từ Bồ gia."
Bồ Thọ Canh mừng rỡ, lời nói bóng gió của Lý Tư Nghiệp chính là đồng ý đàm phán, "Tốt, vậy ta sẽ chờ tin tức tốt của đại tướng quân!"
Sau khi Bồ Thọ Canh đi, Lý Tư Nghiệp lập tức nói với Sài Hoán:
"Vụ làm ăn này chúng ta nhận, do ta phụ trách đàm phán với Bồ gia. Còn người lập tức thông b áo Hàn Hải cùng Thiên Đạc, giữa 2 nước Tống Kim e là sẽ bộc phát đại chiến ở Từ Châu, bảo bọn họ lập tức hết sức chuẩn bị chiến đấu, chậm nhất 5 ngày sau ta cũng phải quay về Sơn Đông."
Sài Hoán ngẩn ngơ, "Còn ta?"
"Để tranh thủ thêm thời gian, ngươi ở lại nước Tống đàm phán với triều đình, ra sức trì hoãn thời gian bộc phát đại chiến, đồng thời mua bao nhiêu thì mua một ít pháo gang đúc cùng thuốc nổ. Hiện tại Sơn Đông đang cần gấp lương thực, chuyện mua gạo giao cho Tứ Bảo đi làm."
Lý Tư Nghiệp bỗng nghĩ đến một chuyện, nói gấp với Sài Hoán: "Chỉ e Đinh Đại Toàn cũng biết ta đã đến Lâm An. Ta biết một ít chuyện bí mật của hắn năm xưa buôn lậu quân phẩm. Ta lo hắn sẽ gây bất lợi cho chúng ta, mau thông báo bọn Tứ Bảo thu dọn đồ đạc, lập tức đổi khách sạn khác."