[Dịch] Vãn Tống
Chương 26 : Tứ Bảo mua gạo (thượng)
Ngày đăng: 21:09 19/08/19
Một buổi sáng cuối xuân ánh nắng rực rỡ, trên đầu tường bọn thằn lằn ăn sáng xong đang tùy ý tầm hoan dưới ánh mặt trời, công khai tiến hành hành vi phồn thực.
Nhưng Vương Tứ Bảo lại không được vận khí cùng nhàn nhã như bọn chúng. Hôm nay gã phải làm một chuyện đại sự, to đến nỗi có thể chiếm hơn phân nửa chú thích trong gia phổ Vương gia, để con cháu muôn đời sau cũng vẫn lấy làm kiêu ngạo. Gã phải đi mua gạo, phải dùng 30 vạn xâu tiền đi mua gạo. 30 vạn xâu tiền là khái niệm gì ngay cả bản thân Vương Tứ Bảo gã cũng không rõ, chúa công chỉ nói cho gã, nếu gã có 30 vạn xâu tiền, lý tưởng cao đẹp cưới 100 lão bà của gã sẽ được thực hiện, thậm chí ngay cả thần tiên tỷ tỷ mà gã hâm mộ nhất trước khi nhập ngũ, đại tiểu thư cửa hàng đậu hũ sát vách cũng sẽ không do dự nhảy từ trên mây xuống, bất quá bây giờ ắt là sẽ ôm theo 5 đứa bé nhảy xuống.
Dĩ nhiên không mang tiền theo, cho dù là hội tử gã cũng không vác nổi. Gã dùng thân phận đại chưởng quỹ đi bàn giá cả, chứ không phải xách bao đi mua gạo.
Vương Tứ Bảo chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước trong khu chợ đông chuyên bán gạo ở Lâm An. Hình như trên mặt của gã có viết đầy dòng chữ "Ta có 30 vạn xâu tiền", tất cả chưởng quỹ tiệm gạo cùng tiểu nhị đều sẽ hấp tấp xông về phía gã nịnh nọt.
Dĩ nhiên đại chưởng quỹ phải có tùy tùng, tiểu binh Lương Tú chính là tùy tùng của gã. Nhưng hôm này không khí trong khu chợ đông bỗng vô cùng khẩn trương, thấy Vương Tứ Bảo nhàn nhã, tùy tùng Lương Tứ nhin không được nói:
"Đội trưởng, ngươi chỉ đi trên đường như thế không vào cửa hàng hỏi một chút, khi nào mới mua được gạo?"
"Phải gọi là Vương chưởng quỹ."
Vương Tứ Bảo dùng ngón tay mập mạp ấn lên trán Lương Tú, dáng vẻ giống như một tay thương nhân lão luyện hơn 30 năm.
"Vâng, chưởng quỹ."
Trong lòng tiểu binh Lương Tú bất đắc dĩ thở dài, y chưa từng thấy qua chưởng quỹ dạng này. Mặc dù có tạo hình phúc hậu của chưởng quỹ, nhưng quần áo mặc trên người vẫn là trường sam vải bông cũ mang theo từ phủ Ích Đô, giặt từ đêm qua đến giờ vẫn chưa khô, mặc lên người dúm dó, toàn thân người bốc lên hơi nóng, giống như vừa lấy ra từ lồng bánh bao. Hơn nữa quần áo vẫn chưa giặt sạch, lại gần còn nghe thoang thoảng mùi chua, vạt áo trước còn dính một mảng lớn mỡ đông màu đỏ nhạt, hình như là do hôm qua ăn canh dính vào, rất dễ thấy, thoáng nhìn còn tưởng là một đóa mẫu đơn thêu. Chuyện này cũng khó trách, đêm qua lúc rửa chân chuẩn bị đi ngủ Vương Tứ Bảo mới nhận nhiệm vụ, không có thời gian chuẩn bị trang phục.
Trong khu chợ rất đông người, cũng rất ồn ào, trong tay mỗi người đều mang túi to túi nhỏ, có khi cả nhà già trẻ cùng xuất trận, thậm chí còn mang xe đẩy. Vẻ mặt mọi người đều khẩn trương, đi đường vội vàng. Trong các tiệm gạo cũng đầy những đầu người, ồn ào náo động, tiếng mắng chửi của tiểu nhị, giọng trả giá của người mua, tiếng cười nhạo của chưởng quỹ... hòa vào nhau.
Rốt cuộc Vương Tứ Bảo phát hiện một tiệm gạo hơi yên tĩnh một chút trong một con đường nhỏ hơi vắng vẻ. Dạng làm ăn lớn như vậy cần đàm luận chậm rãi với chưỡng quỹ, quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến khả năng tính toán của gã.
Đây là một tiệm gạo cỡ vừa, mặt tiền cửa hàng rộng chừng 5 trượng, không lớn lắm. Có lẽ là lịch sử lâu đời, tên tiệm trên cửa chính đã phai. Bọn Vương Tứ Bảo tiến vào cửa chính, đã thấy 4 chữ lớn đối diện: "Dân dĩ thực vi thiên". Bút pháp cứng cáp, giống như đang nhấn mạnh chân lý này. Hơn phân nửa cửa hàng dùng làm kho, chỉ chừa lại một khu vực hẹp dài phía trước làm quầy hàng. Ngoài cùng đặt một bục gỗ dài, kê một loạt thùng gỗ chứa hàng mẫu. Trong mỗi thùng cắm 1 cái thẻ gỗ ghi giá. Trong các loại lương thực nhiều nhất là gạo, khoảng mười mấy loại, nếu cửa hàng lớn có thể đến trên trăm loại. Một tên tiểu nhị đứng sau thùng gỗ, sắc mặt tái xanh, giọng khàn đặc.
Bên trái là tủ tiền, phía trên có một tấm bảng lớn viết lít nha lít nhít đầy tỉ giá hối đoái của hội tử mới nhất với các loại tiền như tiền sắt, tiền đồng, ngân lượng, các hội tử khác... tóm lại khoảng vài chục loại. Trước tủ tiền là một hàng người dài, trong tay mỗi người đều có một tờ giấy, nếu thỏa thuận xong với tiểu nhị về chủng loại, số lượng, giá tiền thì sẽ nhận một tờ kết toán từ tiểu nhị đến tủ tiền nộp tiền, sau đó nhận thẻ nhận hàng lại cửa sau nhận hàng. Trước kia mọi thủ tục đều do tiểu nhị làm giúp, khách chỉ cần ngồi một chỗ uống trà, nhưng bây giờ cũng không còn phục vụ như vậy nữa.
Vương Tứ Bảo chỉnh trang lại quần áo, tìm một khoảng trống bước tới. Gã vừa tính mở miệng, chợt một nam nhân chen vào, vác một cái túi đụng Vương Tứ Bảo suýt ngã, gương mặt lạnh của tiểu nhị trước mặt biến thành cái ót của tên thư sinh.
"Tại sao lại là ngươi? Hôm qua ngươi đã đến mua 3 lần, không thể mua xong một lần sao? Có phải thấy chúng ta rảnh quá, đến đùa chúng ta sao?"
Gương mặt lạnh của tiểu nhị chuyển dần sang màu gan heo.
"Không dám!"
Thư sinh cười giả lả, giống như tiểu nhị là quan chủ khảo khoa thi sang năm. Y đưa cái túi ra trước.
"Ta mới phát hiện trong đồ vật tổ tiên lưu lại có 50 quan tiền sắt phát hành thời Huy Tông, không biết có thể đổi chút gạo hay không?"
Y vừa dứt lời, người xung quanh đã phá lên cười. Y lại có thể tìm được tiền sắt hơn 100 năm trước, chẳng lẽ còn chưa gỉ nát? Bất quá có vài người lại không cười nổi, bọn họ cũng vác tiền sắt đến, giờ đang nôn nóng chờ tiểu nhị trả lời.
"Không nhận tiền sắt!"
Có một giọng nói truyền đến từ phía tủ tiền: "Từ ngày hôm qua cửa hàng bạc của quan gia đã không hối đoái tiền sắt! Cho nên chúng ta cũng không nhận."
Một hán tử da đen lẫm liệt chợt nổi giận, dưới chân gã có 3 cái bao to, có lẽ cũng là tiền sắt.
"Triều đình chó má, tiền sắt là do họ phát hành, nói không xài thì không xài, như vậy để các huynh đệ ăn cái gì!"
Người xung quanh gã bắt đầu thấy sợ hãi, lặng lẽ nhích qua một bên, giống như đại hán kia đang rút ra 2 cái rìu múa loạn xạ.
Trong tiệm chợt im ắng, ngay cả Vương đại chưởng quỹ của chúng ta đang muốn nổi giận cũng chợt trầm mặc. Gã chợt nhớ lại lời dạy của người xưa "Tiền tài không để lộ ra ngoài".
Gương mặt như gan heo của tiểu nhị cũng từ từ hiện lên một nụ cười nịnh nọt đã lâu không thấy, lập tức khiến tiệm gạo âm u trở nên rực rỡ.
"Ta nói khách quan này, biết đâu mấy cửa hàng phía trước còn thu? Ta khuyên ngươi nhanh chóng đến hỏi một chút, đi trễ e là không còn."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi đi nhanh đi!"
Người trong tiệm đều nhao nhao phụ họa, chỉ cần đại hán kia chịu đi, cho dù mặt tiểu nhị có lạnh lùng như trước cũng không sao.
"Ta mới từ mấy cửa hàng phía trước tới."
Người thư sinh lúc nãy vừa tính cải chính, bỗng phát hiện người xung quanh đều nhìn y căm tức, bị dọa đến nuốt nửa câu nói sau vào bụng.
"Vậy để ta đi xem một chút! Nếu không được, ta trở lại!" Nói xong không để tiểu nhị giải thích, vác mấy bao lớn lên vai bỏ đi.
Đại hán vừa đi, trong tiệm gạo lại náo nhiệt lên.
"Hừ! Chưa gặp người ngu dốt như vậy bao giờ, không nhanh đổi tiền sắt đi. Mấy năm trước chịu thiệt còn chưa đủ à? Giống như ta, cứ thu được tiền sắt thì lập tức đi tiệm bạc đổi thành tiền đồng, lỗ một tí cũng được, tránh gặp cảnh như hôm nay."
Người đầu tiên lên tiếng là một tên béo trắng, gã vừa nhìn theo bóng lưng đại hán mà cười trên nỗi đau người khác, vừa rung túi tiền trong tay như sợ người khác không tin. Trong túi phát ra tiếng tiền đồng va chạm leng keng.
"Vị lão đệ này nói đúng lắm, nhà ta có tổ huấn "Giữ vàng phòng mất mùa", tiền đồng vẫn kém một chút, tốt nhất là vàng bạc. Haizzz, năm nay đã không còn xa thời đói kém."
"Được rồi! Được rồi! Kế tiếp là ai?" Tiểu nhị không nhịn được hô to, gương mặt vừa có một tia chói lọi lại bị mây đen che mất.
Lúc này mọi người mới nhớ mục đích hôm nay đến đây, cũng lại lo đại hán da đen kia lại quay về, lập tức chen thành một đám, đẩy Vương Tứ Bảo văng ra ngoài.
Vương Tứ Bảo tức đến muốn ngất đi. Gã là người giàu có mang trong người 30 vạn xâu tiền, lại chen lẫn với đám tiểu dân này, không khỏi thấy mất hết mặt mũi. Gã đứng phía sau rống lên:
"Chưởng quỹ của các ngươi đâu? Gọi hắn ra gặp ta, ta muốn mua tất cả gạo!"
Tiểu nhị kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa tính nói, đôi mắt chợt nhìn chất vải y phục trên người Tứ Bảo, lại thêm "hình thêu" trước ngực gã cũng không phải là hoa mẫu đơn, không khỏi cười xòa, cúi đầu làm việc tiếp.
Nhưng Vương Tứ Bảo lại không được vận khí cùng nhàn nhã như bọn chúng. Hôm nay gã phải làm một chuyện đại sự, to đến nỗi có thể chiếm hơn phân nửa chú thích trong gia phổ Vương gia, để con cháu muôn đời sau cũng vẫn lấy làm kiêu ngạo. Gã phải đi mua gạo, phải dùng 30 vạn xâu tiền đi mua gạo. 30 vạn xâu tiền là khái niệm gì ngay cả bản thân Vương Tứ Bảo gã cũng không rõ, chúa công chỉ nói cho gã, nếu gã có 30 vạn xâu tiền, lý tưởng cao đẹp cưới 100 lão bà của gã sẽ được thực hiện, thậm chí ngay cả thần tiên tỷ tỷ mà gã hâm mộ nhất trước khi nhập ngũ, đại tiểu thư cửa hàng đậu hũ sát vách cũng sẽ không do dự nhảy từ trên mây xuống, bất quá bây giờ ắt là sẽ ôm theo 5 đứa bé nhảy xuống.
Dĩ nhiên không mang tiền theo, cho dù là hội tử gã cũng không vác nổi. Gã dùng thân phận đại chưởng quỹ đi bàn giá cả, chứ không phải xách bao đi mua gạo.
Vương Tứ Bảo chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước trong khu chợ đông chuyên bán gạo ở Lâm An. Hình như trên mặt của gã có viết đầy dòng chữ "Ta có 30 vạn xâu tiền", tất cả chưởng quỹ tiệm gạo cùng tiểu nhị đều sẽ hấp tấp xông về phía gã nịnh nọt.
Dĩ nhiên đại chưởng quỹ phải có tùy tùng, tiểu binh Lương Tú chính là tùy tùng của gã. Nhưng hôm này không khí trong khu chợ đông bỗng vô cùng khẩn trương, thấy Vương Tứ Bảo nhàn nhã, tùy tùng Lương Tứ nhin không được nói:
"Đội trưởng, ngươi chỉ đi trên đường như thế không vào cửa hàng hỏi một chút, khi nào mới mua được gạo?"
"Phải gọi là Vương chưởng quỹ."
Vương Tứ Bảo dùng ngón tay mập mạp ấn lên trán Lương Tú, dáng vẻ giống như một tay thương nhân lão luyện hơn 30 năm.
"Vâng, chưởng quỹ."
Trong lòng tiểu binh Lương Tú bất đắc dĩ thở dài, y chưa từng thấy qua chưởng quỹ dạng này. Mặc dù có tạo hình phúc hậu của chưởng quỹ, nhưng quần áo mặc trên người vẫn là trường sam vải bông cũ mang theo từ phủ Ích Đô, giặt từ đêm qua đến giờ vẫn chưa khô, mặc lên người dúm dó, toàn thân người bốc lên hơi nóng, giống như vừa lấy ra từ lồng bánh bao. Hơn nữa quần áo vẫn chưa giặt sạch, lại gần còn nghe thoang thoảng mùi chua, vạt áo trước còn dính một mảng lớn mỡ đông màu đỏ nhạt, hình như là do hôm qua ăn canh dính vào, rất dễ thấy, thoáng nhìn còn tưởng là một đóa mẫu đơn thêu. Chuyện này cũng khó trách, đêm qua lúc rửa chân chuẩn bị đi ngủ Vương Tứ Bảo mới nhận nhiệm vụ, không có thời gian chuẩn bị trang phục.
Trong khu chợ rất đông người, cũng rất ồn ào, trong tay mỗi người đều mang túi to túi nhỏ, có khi cả nhà già trẻ cùng xuất trận, thậm chí còn mang xe đẩy. Vẻ mặt mọi người đều khẩn trương, đi đường vội vàng. Trong các tiệm gạo cũng đầy những đầu người, ồn ào náo động, tiếng mắng chửi của tiểu nhị, giọng trả giá của người mua, tiếng cười nhạo của chưởng quỹ... hòa vào nhau.
Rốt cuộc Vương Tứ Bảo phát hiện một tiệm gạo hơi yên tĩnh một chút trong một con đường nhỏ hơi vắng vẻ. Dạng làm ăn lớn như vậy cần đàm luận chậm rãi với chưỡng quỹ, quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến khả năng tính toán của gã.
Đây là một tiệm gạo cỡ vừa, mặt tiền cửa hàng rộng chừng 5 trượng, không lớn lắm. Có lẽ là lịch sử lâu đời, tên tiệm trên cửa chính đã phai. Bọn Vương Tứ Bảo tiến vào cửa chính, đã thấy 4 chữ lớn đối diện: "Dân dĩ thực vi thiên". Bút pháp cứng cáp, giống như đang nhấn mạnh chân lý này. Hơn phân nửa cửa hàng dùng làm kho, chỉ chừa lại một khu vực hẹp dài phía trước làm quầy hàng. Ngoài cùng đặt một bục gỗ dài, kê một loạt thùng gỗ chứa hàng mẫu. Trong mỗi thùng cắm 1 cái thẻ gỗ ghi giá. Trong các loại lương thực nhiều nhất là gạo, khoảng mười mấy loại, nếu cửa hàng lớn có thể đến trên trăm loại. Một tên tiểu nhị đứng sau thùng gỗ, sắc mặt tái xanh, giọng khàn đặc.
Bên trái là tủ tiền, phía trên có một tấm bảng lớn viết lít nha lít nhít đầy tỉ giá hối đoái của hội tử mới nhất với các loại tiền như tiền sắt, tiền đồng, ngân lượng, các hội tử khác... tóm lại khoảng vài chục loại. Trước tủ tiền là một hàng người dài, trong tay mỗi người đều có một tờ giấy, nếu thỏa thuận xong với tiểu nhị về chủng loại, số lượng, giá tiền thì sẽ nhận một tờ kết toán từ tiểu nhị đến tủ tiền nộp tiền, sau đó nhận thẻ nhận hàng lại cửa sau nhận hàng. Trước kia mọi thủ tục đều do tiểu nhị làm giúp, khách chỉ cần ngồi một chỗ uống trà, nhưng bây giờ cũng không còn phục vụ như vậy nữa.
Vương Tứ Bảo chỉnh trang lại quần áo, tìm một khoảng trống bước tới. Gã vừa tính mở miệng, chợt một nam nhân chen vào, vác một cái túi đụng Vương Tứ Bảo suýt ngã, gương mặt lạnh của tiểu nhị trước mặt biến thành cái ót của tên thư sinh.
"Tại sao lại là ngươi? Hôm qua ngươi đã đến mua 3 lần, không thể mua xong một lần sao? Có phải thấy chúng ta rảnh quá, đến đùa chúng ta sao?"
Gương mặt lạnh của tiểu nhị chuyển dần sang màu gan heo.
"Không dám!"
Thư sinh cười giả lả, giống như tiểu nhị là quan chủ khảo khoa thi sang năm. Y đưa cái túi ra trước.
"Ta mới phát hiện trong đồ vật tổ tiên lưu lại có 50 quan tiền sắt phát hành thời Huy Tông, không biết có thể đổi chút gạo hay không?"
Y vừa dứt lời, người xung quanh đã phá lên cười. Y lại có thể tìm được tiền sắt hơn 100 năm trước, chẳng lẽ còn chưa gỉ nát? Bất quá có vài người lại không cười nổi, bọn họ cũng vác tiền sắt đến, giờ đang nôn nóng chờ tiểu nhị trả lời.
"Không nhận tiền sắt!"
Có một giọng nói truyền đến từ phía tủ tiền: "Từ ngày hôm qua cửa hàng bạc của quan gia đã không hối đoái tiền sắt! Cho nên chúng ta cũng không nhận."
Một hán tử da đen lẫm liệt chợt nổi giận, dưới chân gã có 3 cái bao to, có lẽ cũng là tiền sắt.
"Triều đình chó má, tiền sắt là do họ phát hành, nói không xài thì không xài, như vậy để các huynh đệ ăn cái gì!"
Người xung quanh gã bắt đầu thấy sợ hãi, lặng lẽ nhích qua một bên, giống như đại hán kia đang rút ra 2 cái rìu múa loạn xạ.
Trong tiệm chợt im ắng, ngay cả Vương đại chưởng quỹ của chúng ta đang muốn nổi giận cũng chợt trầm mặc. Gã chợt nhớ lại lời dạy của người xưa "Tiền tài không để lộ ra ngoài".
Gương mặt như gan heo của tiểu nhị cũng từ từ hiện lên một nụ cười nịnh nọt đã lâu không thấy, lập tức khiến tiệm gạo âm u trở nên rực rỡ.
"Ta nói khách quan này, biết đâu mấy cửa hàng phía trước còn thu? Ta khuyên ngươi nhanh chóng đến hỏi một chút, đi trễ e là không còn."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi đi nhanh đi!"
Người trong tiệm đều nhao nhao phụ họa, chỉ cần đại hán kia chịu đi, cho dù mặt tiểu nhị có lạnh lùng như trước cũng không sao.
"Ta mới từ mấy cửa hàng phía trước tới."
Người thư sinh lúc nãy vừa tính cải chính, bỗng phát hiện người xung quanh đều nhìn y căm tức, bị dọa đến nuốt nửa câu nói sau vào bụng.
"Vậy để ta đi xem một chút! Nếu không được, ta trở lại!" Nói xong không để tiểu nhị giải thích, vác mấy bao lớn lên vai bỏ đi.
Đại hán vừa đi, trong tiệm gạo lại náo nhiệt lên.
"Hừ! Chưa gặp người ngu dốt như vậy bao giờ, không nhanh đổi tiền sắt đi. Mấy năm trước chịu thiệt còn chưa đủ à? Giống như ta, cứ thu được tiền sắt thì lập tức đi tiệm bạc đổi thành tiền đồng, lỗ một tí cũng được, tránh gặp cảnh như hôm nay."
Người đầu tiên lên tiếng là một tên béo trắng, gã vừa nhìn theo bóng lưng đại hán mà cười trên nỗi đau người khác, vừa rung túi tiền trong tay như sợ người khác không tin. Trong túi phát ra tiếng tiền đồng va chạm leng keng.
"Vị lão đệ này nói đúng lắm, nhà ta có tổ huấn "Giữ vàng phòng mất mùa", tiền đồng vẫn kém một chút, tốt nhất là vàng bạc. Haizzz, năm nay đã không còn xa thời đói kém."
"Được rồi! Được rồi! Kế tiếp là ai?" Tiểu nhị không nhịn được hô to, gương mặt vừa có một tia chói lọi lại bị mây đen che mất.
Lúc này mọi người mới nhớ mục đích hôm nay đến đây, cũng lại lo đại hán da đen kia lại quay về, lập tức chen thành một đám, đẩy Vương Tứ Bảo văng ra ngoài.
Vương Tứ Bảo tức đến muốn ngất đi. Gã là người giàu có mang trong người 30 vạn xâu tiền, lại chen lẫn với đám tiểu dân này, không khỏi thấy mất hết mặt mũi. Gã đứng phía sau rống lên:
"Chưởng quỹ của các ngươi đâu? Gọi hắn ra gặp ta, ta muốn mua tất cả gạo!"
Tiểu nhị kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa tính nói, đôi mắt chợt nhìn chất vải y phục trên người Tứ Bảo, lại thêm "hình thêu" trước ngực gã cũng không phải là hoa mẫu đơn, không khỏi cười xòa, cúi đầu làm việc tiếp.