[Dịch] Vãn Tống

Chương 27 : Tứ Bảo mua gạo (hạ)

Ngày đăng: 21:09 19/08/19

Vương Tứ Bảo vừa giật nút áo, vừa lạnh lùng rảo bước đi.
Giật nút áo vì rốt cuộc gã đã hiểu người ta vốn không tin gã có 30 vạn xâu tiền, gã bèn chạy đến tiệm quần áo mua một bộ y phục tiêu chuẩn cho chưởng quỹ có hơn trăm cái nút. Còn vẻ mặt lạnh lùng là bởi vì Vương chưởng quỹ gã phải hỏi mượn Lương tiểu nhị tiên mua quần áo, khiến Vương Tứ Bảo cảm thấy vô cùng mất mặt.
Người rảnh rỗi ở triều Tống rất nhiều, trong "Thanh minh thượng hà đồ" của Trương Trạch Đoan có vẽ rất tỉ mỉ. Chẳng hạn có một người đứng đó nhìn trời, thật ra y chỉ bị gió thổi cát lọt vào mắt, thì chỉ một lát sau bên cạnh y sẽ có một đám người vây lại cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời.
Mặc dù hiện tại Vương Tứ Bảo bận rộn nhiều việc, nhưng trong lòng gã lại rất thanh nhàn. Gã bỗng phát hiện phía trước một cửa hàng lớn có người đông nghìn nghịt đang chen lấn, trận thế này giống như một con sâu to trùng hợp chết ở trước tổ kiến. Trong lòng Vương Tứ Bảo thầm nghĩ, nhất định có chuyện tốt.
"Đi, đi xem một chút."
Nói xong không chờ Lương Tú trả lời, gã uốn người chen vào đám đông, hoàn toàn quên mất trước đó 1 canh giờ gã còn oán hận không muốn chen lấn cùng bọn tiểu dân thúng mẹt.
Lương Tú là người cẩn thận, y thấy bây giờ đã qua giữa trưa, nhưng vẫn còn chưa thấy bóng dáng hạt gạo nào, không chờ Vương Tứ Bảo đi ra y bèn chạy đi hỏi giá trước.
Lại nói Vương Tứ Bảo bị cuốn vào đám người, tức khắc bị mùi cứt đái hôi thối tận trời làm sặc muốn té xỉu. Gã hỏi vài người mới từ từ hiểu được cửa hàng này là một tiệm bạc, mọi người đều đang đến đổi hội tử lấy bạc. Có người đã ở đây suốt 3 ngày 3 đêm, hầu như mỗi người đều mang theo lương khô cùng nước uống, dĩ nhiên phải có từng bao lớn hội tử. Tiệm bạc triều đình đã ngưng hối đoái hội tử hơn một năm trước, chỉ có một số rất ít tiệm bạc tư nhân có hậu đài vẫn còn thực hiện việc này, dĩ nhiên là để kiếm một ít "chênh lệch nho nhỏ".
Trên người Vương Tứ Bảo không có 1 văn tiền, cho nên không cần đổi bạc. Gã vừa định ra ngoài, bỗng cảm thấy chân mình không chạm đất mà đang chơi vơi trên không, trong lòng vừa chợt hoảng hốt, gã có thể đã không ra ngoài được.
"Giá mới niêm yết!"
Trong đám người bỗng có tiếng gào lên: "15 quan hội tử mới đổi một 1 lượng bạc trắng, nhưng mới vừa rồi còn có 13 quan mà!"
Đám người kích động giống như bị lửa thiêu. Bọn họ giống như một làn sóng, từng đợt xông về phía cửa lớn. Hiện tại đã không quan tâm đến giá cả, chỉ cần có thể cướp được 1 lượng bạc trắng thì đến một thời điểm không xa nào đó, 1 lượng bạc này có thể bảo vệ mạng cả nhà.
Lòng Vương Tứ Bảo lại lạnh toát, gã vùng vẫy thật lâu nhưng vẫn vô ích, bèn dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho đám người xô đẩy. "15 quan?" gã nhớ rõ ràng theo tiêu chuẩn là 6 quan hội tử đổi 1 lượng bạc trắng, sao ở đây lại thành 15 quan? Gã vừa mở mắt, bỗng dưới xương sườn đau nhói, không biết ai vừa giật chỏ gã một phát. Gã đau đến chảy cả nước mắt. Gã chợt thấy sợ, rất có khả năng bản thân mình sẽ kẹt trong đây suốt mấy ngày, gã sẽ chết đói ở đây! Thế là gã bèn đau khổ cầu khẩn người xung quanh nhường một con đường cho gã, nhưng không ai để ý tới gã, ánh mắt mọi người đều chăm chăm nhìn cửa hàng, giống như chỉ cần chớp mắt một cái thì cửa hàng kia sẽ biến mất.
2 canh giờ trôi qua, Vương Tứ Bảo đã tuyệt vọng. Gã chưa ăn cơm trưa, đói bụng muốn ngất đi. Gã bắt đầu nhớ lại tuổi thơ của mình, nhớ lại cuộc sống tốt đẹp, thở dài "Tráng chí chưa đền thân đã chết". Đột nhiên, đám người như nổi điên, tiếng chửi rủa, tiếng gào thét, tiếng thở dài vang lên đồng loạt, hầu nhiên khiến tai Vương Tứ Bảo điếc đặc. Gã không biết chuyện gì xảy ra, vội xoay đầu nhìn về phía cửa hàng, chỉ thấy trước cửa treo một tấm bảng lớn, trên đó viết: "Không hối đoái hội tử cũ!"
Nhờ một số người đổi đường đi tiệm bạc triều đình đổi hội tử mới, đám người dần dần tản ra một chút, rốt cuộc chân Vương Tứ Bảo cũng chạm đất. Gã lại không thèm để ý người khác chửi mắng hay quân dung của đường đường Quả Nghị đô úy tướng quân, nhún người nhảy lên đầu đám người, chật vật chui ra khỏi địa ngục.
Lương Tú đã hỏi xong giá gạo, quay lại thì không thấy Vương Tứ Bảo, bèn đi ăn bát mì, mua mấy cái bánh bao, trở về cũng không thấy gã, lại đợi thêm 1 canh giờ, y đoán chừng gã đã đi ngõ khác, vừa tính bỏ đi, lại thấy một người đang thất tha thất thiểu lê bước về phía y, không phải Vương Tứ Bảo thì là ai? Chỉ mới mấy canh giờ không gặp mà hình như gã đã gầy đi rất nhiều, y phục chưởng quỹ trên người đã rách làm đôi, giống như mặc vào 2 miếng bao tải, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chăm chăm bánh bao trên tay Lương Tú.
Nghe nói cả đời Vương Tứ Bảo vẫn chưa tham gia hội họp nào trên 30 người, dĩ nhiên ngoại trừ đánh trận, việc đó không do gã.
Cho đến khi mặt trời ngã về tây, Vương Tứ Bảo mệt nhọc cả ngày mới bước vào một cửa hàng gạo. Lúc này gã mới bước xuống khỏi đám mây đại chưởng quỹ, từ từ khôi phục lại dáng vẻ mà Lý Tư Tề từng đánh giá lúc đề cử gã cho chúa công: can đảm cẩn trọng. Sự "can đảm" thì đã thể hiện trong miếu sơn thần ở trấn Mi Tiền rồi, bây giờ phải thể hiện sự cẩn trọng của gã. Nghe nói có khách hàng lớn muốn đến mua gạo, chưởng quỹ tiệm gạo này tự mình ra tiếp. Người trong tiệm vẫn rất đông, chật như nêm cối, điên cuồng tranh mua lương thực để sống sót. Ai cũng không biết liệu hội tử trong tay mình ngày mai lại trở thành giấy lộn.
Chưởng quỹ cũng không vì khách hàng lớn như Vương Tứ Bảo mà ngừng tiêu thụ, theo lão nói thì lớn nhỏ đều là khách, nhưng nguyên nhân chính vẫn là Vương Tứ Bảo không mang tiền theo cho lão thấy.
Đương nhiên, dưới sự đòi hỏi mãnh liệt của Vương Tứ Bảo rốt cuộc gã cũng được đãi ngộ như khách quý, nghĩa là không phải chen lấn với bọn tiểu dân thúng mẹt, mà là bước vào quầy hàng đứng bên cạnh tiểu nhị. Lúc này gã đang tỉ mỉ tính giá gạo. Gạo ở đây cũng có 30-40 loại, từ gạo Bình Giang đắt nhất đến gạo bản địa rẻ nhất, mỗi đấu hơn kém nhau đến 50 văn. Theo yêu cầu của chúa công, ắt là gạo bản địa.
"220 văn hội tử mới một đấu", Vương Tứ Bảo không khỏi hít vào một hơi lạnh. Gã nhớ rõ năm mình nhập ngũ là 20 văn một đấu, chỉ 5 năm đã tăng hơn gấp 10 lần. Gã bỗng thấy mắt hoa lên, hình như chữ trước mắt lại thay đổi, "230 văn một đấu". Đang có chuyện gì vậy, mới vừa rồi còn 220 văn, sao vừa chớp mắt đã tăng thêm 10 văn, không lẽ có quỷ! Nghĩ đến quỷ, gã bỗng nhớ đến miếu sơn thần ở trấn Mi Tiền, chuỗi tiền hôm đó không phải giống tình hình hôm nay sao? Vương Tứ Bảo ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nhị, thấy trên tay tiểu nhị có một tấm bảng "220 văn hội tử mới một đấu". Thì ra là tiểu nhị thay, nhưng thủ pháp cũng nhanh quá đi! Nhanh đến mức giống như chuỗi tiền kia biến mất. Chẳng lẽ mắt mình có vấn đề, vừa nảy ra ý này, gã đột nhiên thắc mắc về võ công của Yến Bi Lan.
"Khách quan, quyết định xong chưa?"
Chưởng quỹ thấy Vương Tứ Bảo luôn nhìn chằm chằm gạo lợi nhuận thấp nhất, giọng nói bắt đầu có vẻ không thân thiện.
Vương Tứ Bảo vốn định đi cửa hàng khác so giá, nhưng Lương Tú khẽ nói cho gã biết, tiệm này đã rẻ nhất, y đã đi 4-5 tiệm khác rồi.
Vương Tứ Bảo gật gật đầu. Dựa vào tốc độ đổi giá của tiểu nhị, có lẽ khi gã đi một vòng rồi trở về, giá ở đây không biết đã biến thành bao nhiều.
Lúc này gã bỗng trông thấy một tên tiểu nhị khác ôm một đống bảng giá mới đi ra. Vương Tứ Bảo chợt hoảng hồn, gã chụp lấy tấm bảng "230 văn" hô to: "Vậy thì lấy gạo này! Giá này!"
Cứ như vậy, Vương Tứ Bảo đã đàm phán thành công vụ làm ăn lớn đầu tiên trong đời gã. Hơn nữa nhờ Lương Tú kiên trì, ông chủ tiệm gạo cuối cùng giảm giá còn 80%.
30 vạn xâu hội tử cũ tương đương 15 vạn xâu hội tử mới, tất cả mua được 8 vạn 1500 thạch gạo, giao đến địa phương được chỉ định. Nghe nói sau khi Vương Tứ Bảo đàm phán thành công vụ buôn bán lớn này, giá gạo ở khu chợ Lâm An lập tức tăng vọt thêm 50 văn một đấu.