[Dịch] Vãn Tống
Chương 28 : Miếu đường Đại Tống (1)
Ngày đăng: 21:09 19/08/19
Hoàng cung Lâm An, trong lúc ức vạn tiểu dân thúng mẹt bôn ba tiều tụy vì tiền gạo thì hoàng đế Triệu Quân đang ngồi trong hoàng cung tỉ mỉ thưởng thức một chén cháo tổ yến phù dung.
Chén là làm bằng sứ trắng của Định Diêu, tinh phẩm thời Thái Tông, cầm trên tay có cảm giác ấm áp lại mịn màng, giống như tâm tình lúc này của Triệu Quân.
Phiền não của y đã từ từ đi xa theo 2 bản báo cáo của thái y.
"Thái hậu e rằng khó lường, xin sớm chuẩn bị quốc lễ."
"Tướng công đã bệnh nguy kịch, sợ rằng không lâu nữa!"
Lại sắp đồng thời chết cả, y lại xem lại thư tay của thái hậu: "Nhiều bệnh, từ này miễn buông rèm chấp chính."
Triệu Quân bỗng cười thành tiếng. Không, y đứng lên cười như điên. 8 năm, rốt cuộc nhịn đã tới đầu.
8 năm trước, một tên lưu manh đầu đường, một tử đệ tông thất xuống dốc, bỗng trúng độc đắc lớn nhất lịch sử, y được cây bút chấp chính của Sử tướng quốc câu trúng, nâng lên hoàng tọa vốn được vạn người chú ý.
Nhưng vị trí thiên tử cũng không có thư thái như y tưởng tượng. Tướng quốc ngồi cạnh, thái hậu buông rèm. 2 người này giống như 2 con sói nhìn y chằm chằm, trong mắt lóe lên dục vọng muốn ăn người, lại giống như cắm dưới ghế rồng 2 cây châm khiến 8 năm qua mỗi ngày y đều đứng ngồi không yên.
Thế là chỉ có trong mơ, chỉ có sinh hoạt trong mơ mới thật sự thuộc về y.
"Cười nghênh 8 phương triều bái, tuần hành vạn dặm non sông."
Đây cũng là giấc mộng suốt 8 năm của Triệu Quân.
Trong mộng không có thái giám dòm ngó, không có cung nữ rình rập, tất cả kế hoạch của y có thể từ từ phác họa, tỉ mỉ suy nghĩ.
Cứ như thế, một thiếu niên ngây thơ, dần dần từ trong hoàng cung quỷ dị nhất, vô tình nhất thiên hạ trưởng thành, trở thành một nhân vật tàn nhẫn.
Kịch vui còn được diễn tiếp nữa, trong mắt thái hậu cùng tướng quốc, y vẫn là một vắt mì có thể tùy ý nhào nặn, vẫn là một hoàng đế thích hợp nhất.
Nhưng không có một hoàng đế nào chịu cả đời làm con rối, rốt cuộc Triệu Quân lặng lẽ ra tay.
Năm thứ 2 Thiệu Định, quân Mông Cổ mượn đường Tứ Xuyên. Quân Tống yếu nhược, vua bổ nhiệm Đinh Đại Toàn làm binh bộ thượng thư, Xu mật viện sứ.
Tháng 6 năm thứ 3 Thiệu Định, lính đào ngũ Triệu Xuân đang đêm đột nhập hoàng thành, thiêu hủy giáp trượng, vua thay chỉ huy sứ ngự lâm quân.
Mùa xuân năm thứ 4 Thiệu Định, vua trượt chân rơi xuống nước, đổi nội thị bên cạnh là Đổng Tống Thân.
Cùng năm, thái miếu phát hỏa, vua dẫn tông thất, bách quan tạ lỗi tiên tổ.
Năm thứ 5 Thiệu Định, vua thương lượng thái hậu, phục chức cho các đại gia nho học Ngụy Liễu Ông, Chân Đức Tú, Vưu Dục, Vưu Lôn.
Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Quyền kinh tế, quyền nhân sự, quyền tư pháp, thậm chí quân quyền bên ngoài Lâm An đều nằm trong tay Sử Di Viễn. Ánh mắt Triệu Quân cuối cùng cũng không vòng qua được ngọn núi lớn này.
Trong tất cả bố cục của Triệu Quân, 2 quân cờ mấu chốt là Đinh Đại Toàn cùng Đổng Tống Thần. 2 người này một ngoài một trong, chính là 2 thanh sát thủ giản để Triệu Quân y đối phó Sử Di Viễn cùng Dương thái hậu.
Triệu Quân thích Đinh Đại Toàn, y thích tâm cơ ẩn giấu phía sau gương mặt xanh lam này.
Triệu Quân thích Đổng Tống Thần, y thích thủ đoạn ngoan độc của tên thái giám này.
Lấy độc trị độc, quả nhiên Đinh Đại Toàn không khiến y thất vọng. Vẻn vẹn 2 năm, Xu mật viên đã có thể chống lại thượng thư tỉnh. Địa vị thứ tướng của Đinh Đại Toàn rốt cục được xác lập, sau khi Sử Di Viễn bệnh nặng, thực tế Đinh Đại Toàn đã thành độc tướng.
Đồng thời bên cạnh Triệu Quân cũng từ từ thanh tĩnh nhờ thủ đoạn của Đổng Tống Thần: từng ngày thái hậu hướng về phía tử vọng, từng người thái giám, cung nữ lần lượt bị kéo ra đánh chết. Rốt cuộc có một ngày, trong tẩm cung y có thể tùy ý chửi mắng lão tiện nhân kia, giống như kẻ ở đầu đường Lâm An trước đây vậy.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Đột nhiên Triệu Quân bị Đổng Tống Thần đánh thức từ trong giấc mơ giữa ban ngày.
"Chuyện gì?"
"Sử tướng công ở ngoài cung cầu kiến!"
"Ở đâu?" Triệu Quân cả kinh nhảy dựng lên.
"Bẩm hoàng thương, Sử tướng công ở ngoài cung cầu kiến."
Triệu Quân chợt bật cười. Lúc nào Sử Di Viễn này lại ở ngoài cung "cầu kiến" y.
Y biết, nhất định là do đại thái giám Vương Bỉnh Càn đi báo cáo. Nghĩ đến đây, y lạnh lùng nói với Đổng Tống Thần: "Vương Bỉnh Càn không cần sống, ban cho y chết!"
Mặt Đổng Tống Thần mang vẻ cười cợt, trong lòng lại có nỗi thê lương thỏ chết cáo buồn. Vương Bỉnh Càn phụng mệnh đầu nhập vào Sử Di Viễn, cuối cùng lại có kết quả như vậy. Nếu việc mình đầu độc Dương thái hậu bại lộ, người chủ nhân này phải chăng sẽ... Gã không dám nghĩ tiếp nữa.
"Tuân chỉ!" Gã hạ giọng đáp.
Sử Di Viễn tuổi già sức yếu được 2 tiểu thái giám đỡ, chống gậy bước vào ngự thư phòng của hoàng thượng. Lão thật đã già rồi, già đến mức ai cũng có thể thấy được tướng quốc quyền nghiêng Đại Tống hai mươi mấy năm đã dần đến bước dầu cạn đèn tắt.
Sử Di Viễn quyết định cầu kiến hoàng thượng là do tối hôm qua nhận được một tin bí mật từ trong cung.
Cũng cho đến lúc đó, Sử Di Viễn mới đột nhiên phát hiện thủ đoạn của hoàng đế bù nhìn do mình tự tay nâng lên hoàng tọa lại độc ác như thế.
Để tuyệt hậu hoạn, 3 năm trước Sử Di Viễn phái người hạ độc chết thái tử Triệu Hồng, sau đó lại tìm người giả mạo Triệu Hồng để đánh lừa mọi người. Không ngờ đầu năm nay, thi thể Triệu Hồng chết đã 3 năm đột ngột xuất hiện, ngay sau đó Sử Di Viễn phái con trai Sử An Chi mang theo thủ dụ của mình đích thân đi Hồ Châu, đồng thời thắt cổ chết Triệu Hồng giả, hủy diệt tất cả chứng cứ.
Nhưng hình bộ thị lang Tống Từ đi Hồ Châu thẩm án lại mang về báo cáo bí mật làm cho Sử Di Viễn giật nảy mình, chứng cứ, hung thủ bị tiêu hủy 3 năm trước bỗng toàn bộ lộ ra, bằng chứng như núi chỉ ra Triệu Hồng kia là bị Sử Di Viễn lão hạ độc chết. Nếu báo cáo của Tống Từ công bố trong triều, vậy Sử Di Viễn lão sẽ nhận lấy tội danh mưu sát thái tử.
Lúc này Sử Di Viễn mới hiểu ra, thi thể Triệu Hồng xuất hiện thần bí, tất cả chứng cứ, nhân chứng cùng nhau bỗng xuất hiện, là có người khống chế, mà người này chính là đương kim hoàng đế Triệu Quân.
Sử Di Viễn trong cơn bệnh nặng lại bước một bước dài về phía tử thần. Lão vẫn chưa thể chết, lão chết thì kết cục của Sử gia chỉ có một: khám nhà diệt tộc.
Muốn đổi hoàng đế thì Sử Di Viễn lão đã lực bất tòng tâm. Cả đời đánh nhạn, cuối cùng vẫn bị nhạn mổ mù mắt.
"Hoàng thượng! Vi thần có tội, xin tới để thỉnh tội!"
Biện pháp duy nhất của Sử Di Viễn chính là nhượng bộ trước Triệu Quân. Lão biết 10 ngày trước Tống Từ đã vào cung, Triệu Quân vẫn ẩn nhẫn im lặng, e là đang chờ lão.
Chân mềm nhũn, Sử Di Viễn run run chống gậy quỳ xuống.
"Xin thái sư đứng dậy! Triệu Quân tuổi nhỏ, không nhận nổi 1 lạy của thái sư!"
Giọng lãnh đạm, mang theo chút mỉa mai.
Trong lòng Sử Di Viễn thở dài, hôm nay không chảy chút máu thì không thể xong việc.
"Chuyện thái tử trước đây là do hộ bộ thượng thư Sử Tốn gây ra, tuy lão thần biết lại giấu diếm cho hắn. Lão thần có tội, bây giờ cũng không dám bao che!"
Sử Tốn nắm quyền kinh tế của Đại Tống, là phụ tá đắc lực của Sử Di Viễn. Để việc này lắng xuống, Sử Di Viễn đành phải nuốt lệ chém Mã Tắc, nhường quyền lực tài chính cho Triệu Quân.
"Chuyện thái tử trước đây trẫm tự có chủ trương, nên là người nào thì sẽ là người đó. Mặc dù Sử Tốn có liên quan vụ án, nhưng không phải chủ mưu. Trước tiên theo lời thái sư, bãi chức hắn, giao cho Đại lý tự truy tra đồng đảng."
Ý bóng gió nói một tên Sử Tốn không đủ, còn phải nhượng bộ, há Sử Di Viễn không hiểu lý lẽ. Lòng lão xoay ngang, cắn răng nói: "Lại bộ thượng thư Viên Thiều, giám sát ngự sử Lương Thành đều đã quá tuổi về hưu, xin hoàng thượng chuẩn cho về vườn."
Triệu Quân mỉm cười: "Lời tướng cong chính hợp ý trẫm. Nhưng trẫm còn có 2 việc muốn thương lượng cùng thái sư. Đại tướng quân Mạnh Củng trung nghĩa vì nước, hiện tại tuổi vẫn còn trẻ, trẫm muốn dùng hắn làm thái úy kiêm Xu mật viện phó sứ, đó là một việc. Vị trí trung thư môn hạ bình chương sự, trung thư thị lang khuyết đã lâu, trẫm cũng muốn bổ nhiệm, đó là 2 việc. Thái sư ngươi thấy có được không?"
Trong lòng Sử Di Viễn giận dữ, như vậy không phải là đoạt tất cả quyền lực trong tay mình sao? Thật là ép người quá đáng, trong cơn giận dữ, lão lại muốn đứng dậy cáo lui.
"Trẫm dự định ngày mai tảo triều tuyên bố với quần thần tình tiết vụ án thái tử trước đây. Không biết thái sư có thể thượng triều hay là ở nhà chờ?"
Nói xong ánh mắt Triệu Quân bỗng trở nên sắc bén rét lạnh như dao, nhìn Sử Di Viễn đe dọa.
Trái tim Sử Di Viễn như trượt chân rơi vào vực sâu không đáy, lão giống như một con rắn bị nắm vào chỗ bảy tấc, hết sức, chậm rãi ngồi xuống. Mọi ý nghĩ đều ra tro, Triệu Quân này lại ngoan độc đến như vậy.
"Lão thần đã không còn cách đại nạn bao xa, hôm nay đến xin hoàng thượng cho ta quy điền, để chôn ở quê nhà."
Nụ cười trên mặt Triệu Quân càng thêm rõ ràng, lồng ngực chật hẹp giống như ống bễ không ngừng phập phồng. Ánh mắt của y đã lộ ra vẻ vui mừng không chút che giấu, giống nhưng kiểu vui mừng của một kẻ vô năng, uất ức có cơ hội chà đạp, vũ nhục lại đối tượng đã tứng khiến y sợ hãi, khiến y phải nịnh nọt, lại giống như sự sung sướng của tên khổng lồ có thể đạp chân lên đầu người lùn.
Nhưng y vẫn phải giữ Sử Di Viễn lại, bởi vì y còn cần một con chó được thuần hóa, có thể giữ cửa.
"Sao thái sư lại nói ra lời ấy, Đại Tống ta chưa dứt ngoại hoạn, bắc có giặc Kim chưa diệt, lại có Mông Cổ như lang sói nhìn chằm chằm Tứ Xuyên. Trong triều tài chính túng quẫn, tài nguyên khó tìm. Cục diện cấp bách như thế, chính là cần lão thần như thái sư ra áp trận. Nếu thái sư đi, e rằng trẫm một người khó chống."
Trong lòng Sử Di Viễn kinh ngạc, đây rõ ràng là hoàng thượng có ý giữ lão lại. Lão tỏ vẻ khó hiểu nhìn Triệu Quân, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Quân, cũng không phải là lời nói qua loa.
"Lão thần ngu dốt, xin hoàng thượng chỉ bảo!"
"Thân thể thái sư không tốt, có thể ở nhà an tâm dưỡng bệnh, trẫm lại phong ngươi làm Ngụy quốc công, thực 1000 hộ, mang hàm thượng thư tỉnh tả tướng. Việc trong triều có thể do Hao Chi, An Chi giúp truyền đạt. Chuyện còn lại đều do trẫm quyết, thái sư thấy thế nào?"
Sử Di Viễn chợt hiểu, Triệu Quân không thả lão đi là muốn lợi dụng lão kiềm chế bọn người Đinh Đại Toàn, Kiều Hành Giản. Tâm cơ sâu sắc, thủ đoạn cao minh hơn tiên đế gấp trăm lần, chính mình sao lại không nhìn ra được chứ?
Chén là làm bằng sứ trắng của Định Diêu, tinh phẩm thời Thái Tông, cầm trên tay có cảm giác ấm áp lại mịn màng, giống như tâm tình lúc này của Triệu Quân.
Phiền não của y đã từ từ đi xa theo 2 bản báo cáo của thái y.
"Thái hậu e rằng khó lường, xin sớm chuẩn bị quốc lễ."
"Tướng công đã bệnh nguy kịch, sợ rằng không lâu nữa!"
Lại sắp đồng thời chết cả, y lại xem lại thư tay của thái hậu: "Nhiều bệnh, từ này miễn buông rèm chấp chính."
Triệu Quân bỗng cười thành tiếng. Không, y đứng lên cười như điên. 8 năm, rốt cuộc nhịn đã tới đầu.
8 năm trước, một tên lưu manh đầu đường, một tử đệ tông thất xuống dốc, bỗng trúng độc đắc lớn nhất lịch sử, y được cây bút chấp chính của Sử tướng quốc câu trúng, nâng lên hoàng tọa vốn được vạn người chú ý.
Nhưng vị trí thiên tử cũng không có thư thái như y tưởng tượng. Tướng quốc ngồi cạnh, thái hậu buông rèm. 2 người này giống như 2 con sói nhìn y chằm chằm, trong mắt lóe lên dục vọng muốn ăn người, lại giống như cắm dưới ghế rồng 2 cây châm khiến 8 năm qua mỗi ngày y đều đứng ngồi không yên.
Thế là chỉ có trong mơ, chỉ có sinh hoạt trong mơ mới thật sự thuộc về y.
"Cười nghênh 8 phương triều bái, tuần hành vạn dặm non sông."
Đây cũng là giấc mộng suốt 8 năm của Triệu Quân.
Trong mộng không có thái giám dòm ngó, không có cung nữ rình rập, tất cả kế hoạch của y có thể từ từ phác họa, tỉ mỉ suy nghĩ.
Cứ như thế, một thiếu niên ngây thơ, dần dần từ trong hoàng cung quỷ dị nhất, vô tình nhất thiên hạ trưởng thành, trở thành một nhân vật tàn nhẫn.
Kịch vui còn được diễn tiếp nữa, trong mắt thái hậu cùng tướng quốc, y vẫn là một vắt mì có thể tùy ý nhào nặn, vẫn là một hoàng đế thích hợp nhất.
Nhưng không có một hoàng đế nào chịu cả đời làm con rối, rốt cuộc Triệu Quân lặng lẽ ra tay.
Năm thứ 2 Thiệu Định, quân Mông Cổ mượn đường Tứ Xuyên. Quân Tống yếu nhược, vua bổ nhiệm Đinh Đại Toàn làm binh bộ thượng thư, Xu mật viện sứ.
Tháng 6 năm thứ 3 Thiệu Định, lính đào ngũ Triệu Xuân đang đêm đột nhập hoàng thành, thiêu hủy giáp trượng, vua thay chỉ huy sứ ngự lâm quân.
Mùa xuân năm thứ 4 Thiệu Định, vua trượt chân rơi xuống nước, đổi nội thị bên cạnh là Đổng Tống Thân.
Cùng năm, thái miếu phát hỏa, vua dẫn tông thất, bách quan tạ lỗi tiên tổ.
Năm thứ 5 Thiệu Định, vua thương lượng thái hậu, phục chức cho các đại gia nho học Ngụy Liễu Ông, Chân Đức Tú, Vưu Dục, Vưu Lôn.
Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Quyền kinh tế, quyền nhân sự, quyền tư pháp, thậm chí quân quyền bên ngoài Lâm An đều nằm trong tay Sử Di Viễn. Ánh mắt Triệu Quân cuối cùng cũng không vòng qua được ngọn núi lớn này.
Trong tất cả bố cục của Triệu Quân, 2 quân cờ mấu chốt là Đinh Đại Toàn cùng Đổng Tống Thần. 2 người này một ngoài một trong, chính là 2 thanh sát thủ giản để Triệu Quân y đối phó Sử Di Viễn cùng Dương thái hậu.
Triệu Quân thích Đinh Đại Toàn, y thích tâm cơ ẩn giấu phía sau gương mặt xanh lam này.
Triệu Quân thích Đổng Tống Thần, y thích thủ đoạn ngoan độc của tên thái giám này.
Lấy độc trị độc, quả nhiên Đinh Đại Toàn không khiến y thất vọng. Vẻn vẹn 2 năm, Xu mật viên đã có thể chống lại thượng thư tỉnh. Địa vị thứ tướng của Đinh Đại Toàn rốt cục được xác lập, sau khi Sử Di Viễn bệnh nặng, thực tế Đinh Đại Toàn đã thành độc tướng.
Đồng thời bên cạnh Triệu Quân cũng từ từ thanh tĩnh nhờ thủ đoạn của Đổng Tống Thần: từng ngày thái hậu hướng về phía tử vọng, từng người thái giám, cung nữ lần lượt bị kéo ra đánh chết. Rốt cuộc có một ngày, trong tẩm cung y có thể tùy ý chửi mắng lão tiện nhân kia, giống như kẻ ở đầu đường Lâm An trước đây vậy.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Đột nhiên Triệu Quân bị Đổng Tống Thần đánh thức từ trong giấc mơ giữa ban ngày.
"Chuyện gì?"
"Sử tướng công ở ngoài cung cầu kiến!"
"Ở đâu?" Triệu Quân cả kinh nhảy dựng lên.
"Bẩm hoàng thương, Sử tướng công ở ngoài cung cầu kiến."
Triệu Quân chợt bật cười. Lúc nào Sử Di Viễn này lại ở ngoài cung "cầu kiến" y.
Y biết, nhất định là do đại thái giám Vương Bỉnh Càn đi báo cáo. Nghĩ đến đây, y lạnh lùng nói với Đổng Tống Thần: "Vương Bỉnh Càn không cần sống, ban cho y chết!"
Mặt Đổng Tống Thần mang vẻ cười cợt, trong lòng lại có nỗi thê lương thỏ chết cáo buồn. Vương Bỉnh Càn phụng mệnh đầu nhập vào Sử Di Viễn, cuối cùng lại có kết quả như vậy. Nếu việc mình đầu độc Dương thái hậu bại lộ, người chủ nhân này phải chăng sẽ... Gã không dám nghĩ tiếp nữa.
"Tuân chỉ!" Gã hạ giọng đáp.
Sử Di Viễn tuổi già sức yếu được 2 tiểu thái giám đỡ, chống gậy bước vào ngự thư phòng của hoàng thượng. Lão thật đã già rồi, già đến mức ai cũng có thể thấy được tướng quốc quyền nghiêng Đại Tống hai mươi mấy năm đã dần đến bước dầu cạn đèn tắt.
Sử Di Viễn quyết định cầu kiến hoàng thượng là do tối hôm qua nhận được một tin bí mật từ trong cung.
Cũng cho đến lúc đó, Sử Di Viễn mới đột nhiên phát hiện thủ đoạn của hoàng đế bù nhìn do mình tự tay nâng lên hoàng tọa lại độc ác như thế.
Để tuyệt hậu hoạn, 3 năm trước Sử Di Viễn phái người hạ độc chết thái tử Triệu Hồng, sau đó lại tìm người giả mạo Triệu Hồng để đánh lừa mọi người. Không ngờ đầu năm nay, thi thể Triệu Hồng chết đã 3 năm đột ngột xuất hiện, ngay sau đó Sử Di Viễn phái con trai Sử An Chi mang theo thủ dụ của mình đích thân đi Hồ Châu, đồng thời thắt cổ chết Triệu Hồng giả, hủy diệt tất cả chứng cứ.
Nhưng hình bộ thị lang Tống Từ đi Hồ Châu thẩm án lại mang về báo cáo bí mật làm cho Sử Di Viễn giật nảy mình, chứng cứ, hung thủ bị tiêu hủy 3 năm trước bỗng toàn bộ lộ ra, bằng chứng như núi chỉ ra Triệu Hồng kia là bị Sử Di Viễn lão hạ độc chết. Nếu báo cáo của Tống Từ công bố trong triều, vậy Sử Di Viễn lão sẽ nhận lấy tội danh mưu sát thái tử.
Lúc này Sử Di Viễn mới hiểu ra, thi thể Triệu Hồng xuất hiện thần bí, tất cả chứng cứ, nhân chứng cùng nhau bỗng xuất hiện, là có người khống chế, mà người này chính là đương kim hoàng đế Triệu Quân.
Sử Di Viễn trong cơn bệnh nặng lại bước một bước dài về phía tử thần. Lão vẫn chưa thể chết, lão chết thì kết cục của Sử gia chỉ có một: khám nhà diệt tộc.
Muốn đổi hoàng đế thì Sử Di Viễn lão đã lực bất tòng tâm. Cả đời đánh nhạn, cuối cùng vẫn bị nhạn mổ mù mắt.
"Hoàng thượng! Vi thần có tội, xin tới để thỉnh tội!"
Biện pháp duy nhất của Sử Di Viễn chính là nhượng bộ trước Triệu Quân. Lão biết 10 ngày trước Tống Từ đã vào cung, Triệu Quân vẫn ẩn nhẫn im lặng, e là đang chờ lão.
Chân mềm nhũn, Sử Di Viễn run run chống gậy quỳ xuống.
"Xin thái sư đứng dậy! Triệu Quân tuổi nhỏ, không nhận nổi 1 lạy của thái sư!"
Giọng lãnh đạm, mang theo chút mỉa mai.
Trong lòng Sử Di Viễn thở dài, hôm nay không chảy chút máu thì không thể xong việc.
"Chuyện thái tử trước đây là do hộ bộ thượng thư Sử Tốn gây ra, tuy lão thần biết lại giấu diếm cho hắn. Lão thần có tội, bây giờ cũng không dám bao che!"
Sử Tốn nắm quyền kinh tế của Đại Tống, là phụ tá đắc lực của Sử Di Viễn. Để việc này lắng xuống, Sử Di Viễn đành phải nuốt lệ chém Mã Tắc, nhường quyền lực tài chính cho Triệu Quân.
"Chuyện thái tử trước đây trẫm tự có chủ trương, nên là người nào thì sẽ là người đó. Mặc dù Sử Tốn có liên quan vụ án, nhưng không phải chủ mưu. Trước tiên theo lời thái sư, bãi chức hắn, giao cho Đại lý tự truy tra đồng đảng."
Ý bóng gió nói một tên Sử Tốn không đủ, còn phải nhượng bộ, há Sử Di Viễn không hiểu lý lẽ. Lòng lão xoay ngang, cắn răng nói: "Lại bộ thượng thư Viên Thiều, giám sát ngự sử Lương Thành đều đã quá tuổi về hưu, xin hoàng thượng chuẩn cho về vườn."
Triệu Quân mỉm cười: "Lời tướng cong chính hợp ý trẫm. Nhưng trẫm còn có 2 việc muốn thương lượng cùng thái sư. Đại tướng quân Mạnh Củng trung nghĩa vì nước, hiện tại tuổi vẫn còn trẻ, trẫm muốn dùng hắn làm thái úy kiêm Xu mật viện phó sứ, đó là một việc. Vị trí trung thư môn hạ bình chương sự, trung thư thị lang khuyết đã lâu, trẫm cũng muốn bổ nhiệm, đó là 2 việc. Thái sư ngươi thấy có được không?"
Trong lòng Sử Di Viễn giận dữ, như vậy không phải là đoạt tất cả quyền lực trong tay mình sao? Thật là ép người quá đáng, trong cơn giận dữ, lão lại muốn đứng dậy cáo lui.
"Trẫm dự định ngày mai tảo triều tuyên bố với quần thần tình tiết vụ án thái tử trước đây. Không biết thái sư có thể thượng triều hay là ở nhà chờ?"
Nói xong ánh mắt Triệu Quân bỗng trở nên sắc bén rét lạnh như dao, nhìn Sử Di Viễn đe dọa.
Trái tim Sử Di Viễn như trượt chân rơi vào vực sâu không đáy, lão giống như một con rắn bị nắm vào chỗ bảy tấc, hết sức, chậm rãi ngồi xuống. Mọi ý nghĩ đều ra tro, Triệu Quân này lại ngoan độc đến như vậy.
"Lão thần đã không còn cách đại nạn bao xa, hôm nay đến xin hoàng thượng cho ta quy điền, để chôn ở quê nhà."
Nụ cười trên mặt Triệu Quân càng thêm rõ ràng, lồng ngực chật hẹp giống như ống bễ không ngừng phập phồng. Ánh mắt của y đã lộ ra vẻ vui mừng không chút che giấu, giống nhưng kiểu vui mừng của một kẻ vô năng, uất ức có cơ hội chà đạp, vũ nhục lại đối tượng đã tứng khiến y sợ hãi, khiến y phải nịnh nọt, lại giống như sự sung sướng của tên khổng lồ có thể đạp chân lên đầu người lùn.
Nhưng y vẫn phải giữ Sử Di Viễn lại, bởi vì y còn cần một con chó được thuần hóa, có thể giữ cửa.
"Sao thái sư lại nói ra lời ấy, Đại Tống ta chưa dứt ngoại hoạn, bắc có giặc Kim chưa diệt, lại có Mông Cổ như lang sói nhìn chằm chằm Tứ Xuyên. Trong triều tài chính túng quẫn, tài nguyên khó tìm. Cục diện cấp bách như thế, chính là cần lão thần như thái sư ra áp trận. Nếu thái sư đi, e rằng trẫm một người khó chống."
Trong lòng Sử Di Viễn kinh ngạc, đây rõ ràng là hoàng thượng có ý giữ lão lại. Lão tỏ vẻ khó hiểu nhìn Triệu Quân, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Quân, cũng không phải là lời nói qua loa.
"Lão thần ngu dốt, xin hoàng thượng chỉ bảo!"
"Thân thể thái sư không tốt, có thể ở nhà an tâm dưỡng bệnh, trẫm lại phong ngươi làm Ngụy quốc công, thực 1000 hộ, mang hàm thượng thư tỉnh tả tướng. Việc trong triều có thể do Hao Chi, An Chi giúp truyền đạt. Chuyện còn lại đều do trẫm quyết, thái sư thấy thế nào?"
Sử Di Viễn chợt hiểu, Triệu Quân không thả lão đi là muốn lợi dụng lão kiềm chế bọn người Đinh Đại Toàn, Kiều Hành Giản. Tâm cơ sâu sắc, thủ đoạn cao minh hơn tiên đế gấp trăm lần, chính mình sao lại không nhìn ra được chứ?