Vết Xe Đổ
Chương 39 :
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Bàn tay run run khi đọc những dòng chữ trên giấy chuyển nhượng, mọi thứ đều đứng tên My mà ko phải là tên Vũ khiến cho a có muốn li hôn cũng ko thể.
Hít sâu vào trong cố gắng điều hòa không khí lấy lại sự bình tĩnh. Vũ cẩn thận bỏ mọi thứ vào tập giấy để vào ngăn kéo rồi lấy điện thoại gọi cho Trường.
_Vũ: Cô ấy thế nào rồi.... Chú ko được lơ là đấy... Có gì thì gọi cho a...
Sau khi ngắt cuộc gọi Vũ dựa đầu ra sau ghế những ngón tay gõ gõ xuống bàn để suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Nhìn chiếc đồng hồ treo tường đã đến giờ tan sở, Vũ đứng dậy lấy chiếc áo vest mặc vào và lái xe trở về nhà...
My cả ngày hôm nay đi mua sắm cũng chỉ vừa về nhà do mệt quá nên cô cũng ko dọn dẹp nhà cửa mà cứ thế lên giường đi ngủ.
Bước vào bên trong nhìn căn nhà trống trơn, nhìn vào bếp thấy đống chén bát buổi tối vẫn còn nguyên, nhà cửa vẫn chưa được dọn dẹp mọi thứ bừa bãi khiến Vũ lắc đầu, a đi thẳng lên phòng ngủ của mình thấy My đang nằm ngủ ngon lành trên giường thì khép cửa lại. Cởi bỏ áo trên người Vũ bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi lại chuẩn bị bữa tối...
Mùi thức ăn thơm tho sộc vào mũi khiến cho bụng My reo lên, dù có muốn ngủ cũng ko được. Cô ấy ngồi dậy rửa mặt đi xuống lầu, nhìn thấy Vũ đang chăm chú nấu ăn My đứng ngay bật thang miệng mỉm cười tay đưa lên tạo khung ảnh, bất ngờ Vũ quay sang thấy My..
_Vũ: Em dậy rồi hả... Ngồi xuống đi a nấu sắp xong rồi.
My đi lại kéo chiếc ghế ngồi xuống.
_My: Vâng... Thuê giúp việc đi a... E ko biết nấu ăn với lại chẳng muốn dọn dẹp đâu... Mệt mỏi lắm...
_Vũ: Được rồi... Để đi tuần trăng mật về đã nhé.
_My: Vâng...
Vài ngày sau Vũ đưa My đi hưởng tuần trăng mật.
***
Mấy ngày qua do cú sốc của Vũ khiến tôi ko thể buôn bán hay làm gì được chỉ nằm dài trên phòng mà khóc. Sau thời gian đau khổ tôi cũng bình tâm trở lại, nếu nói tôi đã quên Vũ thì ko đúng nhưng tôi đang cố chấp nhận sự thật a ấy đã là chồng của người ta. Quyết định đóng cửa tiệm 1 thời gian tôi trở về quê thăm mộ mẹ và các em. Ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ trên xe khách cuối cùng tôi cũng được về quê của mình. Kéo chiếc vali bước xuống hít hà mùi vị quê nhà khiến tâm trạng tôi nhẹ đi vài phần...
Căn nhà trước đây đã được tôi sửa sang lại cho nên đã ko còn lụp xụp như trước nữa.. Kéo vali vào phòng, quét dọn nhà cửa sạch sẽ tôi lấy xe đạp chạy ra cái chợ nhỏ gần nhà mua ít hoa quả và ra thăm mộ...
Ko khí ngoài nghĩa trang thật ảm đạm, đặt hoa quả lên mộ, thắp cho mẹ nén nhang nhìn khuôn mặt hiền hậu của bà in hằn trên tấm bia khiến tôi ko cầm nỗi nước mắt của mình...
Ngồi được 1 lúc thì trời trở giông, vội đứng dậy chào mẹ tôi lấy xe đạp trở về nhà... Đi được 1 đoạn có chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt 1 người trên xe bước xuống.
_Vũ: Cô cho tôi hỏi ở đây có khách sạn nào ko...
Nghe giọng nói này khá quen thuộc,tôi dừng xe lại nhìn kĩ hơn về phía chiếc ô tô, trái tim tôi 1 lần nữa lại nhói đau khi người đó lại là Vũ...
Nhìn thấy tôi, a ấy có vẻ cũng ngạc nhiên... Chúng tôi ko ai nói với ai câu nào cho đến khi My lên tiếng.
_My: Tôi nhớ ra chị rồi... Chị có phải là người đi cùng Hải hôm trước ko...
Đôi mắt ngấn lệ đã muốn trực trào, tôi quay mặt sang hướng khác nhanh tay đưa lên lau khô giọt nước mắt rồi quay lại mỉm cười trả lời...
_Tôi: Đúng rồi... Sao hai người lại xuống đây..
_My: Bọn em đi hưởng tuần trăng mật. Nước ngoài em đi nhiều rồi giờ lại thích đi những nơi dân dã như thế này... Mà tìm mãi ko thấy khách sạn... Chị là người dân ở đây à...
_Tôi: Ừ... Tôi sống ở đây từ bé... Khu này ít có khách sạn lắm,phải đi lên tận thành phố...
_My: Khổ nhỉ... Trời lại sắp mưa... Mà chị này em nói chị đừng trách gì em nhé...
_Tôi: Có việc gì cô cứ nói có gì đâu mà phải trách.
_My: Chị ở đây chắc có nhà, hay là cho bọn em ở tạm 1 đêm. Sáng mai bọn em đi tìm phòng cho dễ giờ trời cũng sắp mưa rồi.
Thật lòng thì tôi cũng ko muốn chạm mặt bọn họ nhiều nhưng nghĩ trời cũng sắp mưa ngủ 1 đêm cũng ko sao cho nên tôi quyết định đồng ý.
_Tôi: Vậy hai người đi theo tôi.
Tôi lái xe đạp chạy trước dẫn đường cho bọn họ về nhà mình.
_Tôi: Tôi mới về cũng chưa dọn dẹp được nhà cửa. Hai người ngồi tạm ở đây.
Đi nhanh xuống nhà dưới tôi hít sâu vài hơi cố gắng đè cho không khí vào đầy phổi của mình. Đặt tay lên ngực trái cản nhận từng tiếng đập của con tim mình khi nhìn thấy Vũ. Mở tủ lạnh rót ra 2 cốc nước tôi bước lại lên nhà trên.
_Tôi: Hai người uống nước đi.
_My: Cảm ơn chị. Bọn em làm phiền chị quá.
_Tôi: Ko có gì cả... Hai người ngồi chơi tôi chạy ra chợ mua tí đồ về nấu cơm.
My rút trong ví của mình ra tờ tiền đưa cho tôi.
_My: Chị cầm lấy mà đi chợ... Chị cho bọn em ở đây đã mừng rồi lại bắt chị bỏ tiền ra mua cho bọn em ăn thì ngại quá.
_Tôi: Đồ ăn ở quê rẻ lắm... Cô cứ cất tiền đi coi như tôi đãi 2 người...
Nói rồi tôi quay người lấy xe đạp đạp đi. Nếu ngồi thêm tí nữa trong nhà tôi sẽ chẳng thở nổi mất...
***
Ở nhà Hà.
_My: Chị ấy vừa xinh đẹp lại tốt bụng a nhỉ.
_Vũ: Ừ...
_My: Ai lấy được chị ấy chắc hp lắm.. Em thì chẳng biết làm gì cả a có trách em ko.
_Vũ: mỗi người 1 số phận. em sinh ra vốn đã sống trong sung sướng thì ko biết là đúng rồi... Những người nghèo khổ họ phải tự lo cho bản thân mình từ rất sớm nếu ko biết làm gì thì họ sẽ ko tồn tại được.
_My: Vâng.
***.
Chợ ở gần nhà cho nên đi xe đạp 1 tí đã tới nơi. Mua ít đồ rồi lại lên xe đạp lộc cộc quay trở về nhà. Khi xe chạy đến trước ngõ tôi chần chờ ko muốn vô nhà ngay đứng một lúc sau mới chậm rãi dắt xe đi vào, túi đồ ăn trên tay rơi xuống khi thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.