Vết Xe Đổ
Chương 40 :
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Nghe thấy tiếng rơi đồ, bọn họ liền đưa mắt nhìn ra cửa. Thấy tôi trở về My liền rời khỏi người Vũ.
_My: Chị về rồi à.
Tôi chỉ " ừ" 1 tiếng rồi ngồi xuống nhặt lại số đồ vương vãi trên sàn. My cũng đi lại gần phụ nhắt giúp. Còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến người mình yêu ôm ấp, hôn hít người phụ nữ khác ngay trong nhà của mình.
Nước mắt cứ thế trực trào tuôn ra, tôi cúi mặt nhìn xuống đất, lấy tay phủ tóc xuống khuôn mặt, nhặt nhanh số đồ rồi vội đứng dậy đi nhanh xuống nhà bếp.
Đặt túi đồ lên bàn tôi đi vào tolec lấy tay mình vặn vòi nước cho nó chảy vào thùng rồi chốt cửa đứng trong ấy mặc sức mà khóc... Những tiếng nấc cứ thế mà phát ra, tôi sợ họ nghe thấy tiếng khóc nên đưa 2tay bịch chặt lấy miệng mình.
***
Ở nhà trên.
Vũ im lặng ko nói gì nhưng trong lòng cũng ko mấy dễ chịu.
_My: Xấu hổ quá để chị ấy nhìn thấy. Mà chị ấy bị làm sao vậy nhỉ. Nhìn chị ấy có vẻ mệt mỏi lắm. Để em đi xuống xem chị ấy thế nào.
Vũ lấy tay mình giữ lấy tay My rồi lên tiếng.
_Vũ: Chắc cô ấy bị say nắng.Em cứ kệ người ta đi quan tâm làm gì.
_My: Nhưng chị ấy...
Chưa kịp nói hết câu My đã bị Vũ ngăn lại.
_Vũ: A đã bảo kệ người ta đi, e cứ thích xen vào việc của người khác làm gì...
Thấy Vũ tỏ thái độ bực mình, My đành im lặng ko nói thêm lời nào nữa.
***
Khóc được 1 lúc khiến cho tôi bình tĩnh trở lại, rửa sạch sẽ khuôn mặt hít sâu vài hơi lấy tinh thần bước ra khỏi tolec để bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Chỉ mất 1 ít thời gian tôi đã chuẩn bị xong bữa cơm để đãi cho hai người họ nhìn mâm cơm trên bàn được bày trí gọn gàng tôi quay người lên nhà trên.
_Tôi: Mời 2 người xuống ăn cơm.
My gật đầu cầm tờ giấy lên đọc rồi đặt bút kí lên từng tờ 1. Luật sư đứng dậy cất số giấy tờ vào chiếc cặp.
_Luật sư: Thủ tục chuyển nhượng đã xong. Chào cậu Vũ và cô tôi về...
_Vũ: Cảm ơn luật sư.
***
Đã một thời gian trôi qua tôi cũng ko còn gặp lại Vũ nữa. Tuy vết thương trong tim vẫn còn đó nhưng nó ko còn đau nhiều như trước nữa. Cuộc sống của tôi đang dần quay về với quỹ đạo của nó. Buổi tối, sau khi quán đã vắng người tôi đóng cửa tiệm, dọn dẹp mọi thứ rồi 1 mình tìm cái gì đó ăn tạm... Ghé vào quán phở bên vỉa hè ăn cho no bụng tôi lại quay trở về, thời gian lúc này cũng đã khuya, tôi chỉ muốn mau chóng lên giường nằm nhắm mắt ngủ.
Vừa đưa tay mở tiệm cảm nhận mùi nước hoa nam tính phía sau lưng, tôi quay người lại bất ngờ 1 bờ môi đặt lên môi tôi. Người tôi cứng đơ chưa hiểu ra chuyện gì người ấy đã đẩy tôi vào bên trong tiện tay khép luôn cánh cửa.
Tôi lùi lại rời môi mình khỏi môi Vũ. Vung tay tát vào mặt a ấy.
_Tôi: A đang làm cái gì đấy...
Vũ ôm chầm lấy tôi vào lòng, khẽ nói bên tai.
_Vũ: A xin lỗi... Cho a ôm em 1 lúc thôi.
Tôi vùng vằng cố thoát khỏi tay của a ấy. Cổ họng nghẹn ứ.
_Tôi: Ko phải a nói a ko quen tôi sao.. Vậy a đến đây làm gì.
_Vũ: Hãy hiểu cho a... Lúc đó a có điều khó nói.
_Tôi: Tôi ko muốn nghe, cũng ko muốn hiểu gì cả. Bây giờ a đã là chồng của người khác vậy nên đừng đến đây tìm tôi làm gì. Tôi ko muốn bị người ta nói mình là kẻ thứ 3.
Khuôn mặt tôi đã ướt đẫm nước mắt, vết thương trong tim tưởng đã lành nay lại tiếp tục bị rỉ máu. Vũ giữ chặt lấy 2 vai của tôi.
_Vũ: Em chưa bao giờ là kẻ thứ 3. Từ trước đến giờ a chỉ yêu mình em.
Cánh cửa bất ngờ đẩy ra giọng nói nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt lăn dài.
_Còn tôi thì sao...