Vết Xe Đổ
Chương 41 :
Ngày đăng: 10:55 18/04/20
Chúng tôi cùng đưa mắt ra cửa nhìn thấy My khuôn mặt cô ấy đã ướt đẫm nước mắt điều đó làm tôi cảm thấy có lỗi. Đã từng trải qua cảm giác như vậy cho nên tôi hiểu được nỗi đau mà My đang phải chịu.
_Tôi: Bọn tôi chẳng có gì cả. Cô đừng hiểu lầm.
My vừa khóc vừa nhìn tôi và Vũ và gào lên.
_My: Mọi thứ rõ ràng như vậy. Tận mắt tôi thấy, chính tai tôi nghe mà chị bảo hiểu lầm... Hiểu lầm là hiểu thế nào... Hả... Chị nói đi...
Cô ấy nói đúng quá mà trong tình thế như vậy thì làm sao giải thích cho được. Tôi ko biết nói gì chỉ im lặng, Vũ đi lại nắm lấy tay My.
_Vũ: Mình về nhà nói chuyện.
My hất tay mình ra khỏi tay Vũ.
_My: a đừng động vào tôi... Tôi cũng muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
My quay người bỏ đi. Trước khi rời khỏi Vũ còn quay sang nhìn tôi nhưng tôi quay mặt đi chỗ khác ko nhìn a ấy, tuy vậy tai vẫn có thể rõ những lời Vũ nói.
_Vũ: A giải quyết xong mọi việc sẽ sớm quay lại.
Tôi làm ngơ như ko nghe thấy gì, nghe tiếng bước chân của Vũ rời đi tôi mới từ từ quay người lại nhìn theo bóng lưng a từ phía sau.
***
Trên đường trở về nhà cả My và Vũ ko ai mở miệng nói 1 lời, ko khí trong khoang xe trở nên căng thẳng lạ thường.
Vừa về tới nhà My liền mở cửa bước xuống xe đi thẳng lên lầu đóng sầm cánh cửa. Ngồi trên giường quay mặt ra hướng cửa sổ, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt cô ấy, My đưa tay quệt qua bên này rồi qua bên kia... Nỗi đau vì bị phản bội đã xé nát trái tim cô ấy.
Vũ đi lại đặt tay mình lên vai My, cô ấy hất tay Vũ xuống.
Phương ko nói gì cứ thế nhấn chân ga lái đi a cứ chạy quanh thành phố vài vòng đến khi ko chịu được nữa Phương mới lên tiếng.
_Phương: Cô khóc đủ chưa để tôi còn dừng lại, tôi còn có việc ko rảnh mà cứ lái xe đưa cô đi mãi như này được.
Nghe nói như vậy, My mới sực nhớ ra đoạn đường này từ nãy tới giờ mình đã đi qua ba, bốn lần.
_My: Taxi mà lại có thái độ với khách như thế sao. Tôi đi tôi trả tiền có xin a đâu.
My lấy chiếc túi rút tiền ra.
_My: Nãy giờ a đưa tôi đi bao nhiêu vòng rồi. Tính tiền đi tôi trả.
Phương cũng lắc đầu, a thở dài cho xe dừng lại bên đường rồi quay người lại.
_Phương: Mời cô nhìn lại xem xe tôi có phải taxi ko.
My đưa mắt nhìn Phương thấy a ta ko mặc đồng phục, xe cũng ko có đồng hồ taxi liền mở cửa bước xuống nhìn bên ngoài chiếc xe xem có tên thương hiệu taxi nào ko. Đến khi biết mình đã lên nhầm xe, My đưa tay gõ lên đầu mình 1 cái rồi mở cửa bước lên xe.
_My: A ko phải taxi sao ko nói. Vậy nãy giờ đi bao nhiêu tiền tôi trả lại.
_Phương: Cô khóc nhiều vậy làm sao tôi mở miệng. Tới khu đô thị Phú Gia rồi đấy. Ko cần trả tiền cứ xem tôi cho cô đi nhờ.
My rút sấp tiền đặt xuống ghế kéo vali bước xuống xe.
_My: Tôi ko cần a thương hại. Tiền tôi để trên ghế. A cứ cầm lấy.
Phương nhìn theo bóng lưng My đi vào khu đô thị Phú Gia rồi lái xe đi. Hôm nay, Phương vừa về Việt Nam thăm Hà thì biết được chuyện Vũ còn sống, a ko tin có chuyện đó xảy ra cho nên mới đến gặp Trường xin địa chỉ nhà Vũ để tìm đến nào ngờ vừa dừng xe, lại xuất hiện 1 cô gái ở đâu lao lên xe khóc nức nở như thế.