Vợ Cậu Tư

Chương 22 :

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Sau cái ngày biết trong sữa tắm có chứa xạ hương tôi âm thầm canh chị Thắm về nhà mẹ đẻ để đổi sữa tắm trong nhà. Mà để đề phòng chuyện không may tôi có kéo má Vũ đi chợ mua cùng loại sữa tắm sau đó kêu bé Li đem lên mỗi phòng. Từ đầu đến cuối đều có người ra mặt nên không sợ chị Thắm trở quẻ. Mà công nhận chị Thắm bả ác thiệt, cái âm mưu như vậy mà bả cũng nghĩ ra được. Hại con người ta từ trong trứng nước chứ không phải chuyện thường. Lắm lúc tôi suy nghĩ có khi nào sống ác là sở thích của chị ta không chứ có ai mà ác dữ thần vậy chứ?!



Cái vụ sữa tắm tôi có nói cho Phong biết, anh hứa giúp tôi điều tra con mụ bán tạp hóa, tôi nghi là mụ ta tiếp tay cho chị Thắm làm bậy. Nhớ hôm mà Út Nhàn động thai lên bệnh viện, chị Thắm nhờ tôi ghé mụ tạp hóa lấy sữa tắm xong rồi về cũng tôi đưa cho bé Li đem lên phòng mọi người. Thì chỉ có thể là có người giúp cho chị Thắm bỏ xạ hương vào sữa tắm từ trước chứ chị ta không đụng vào mấy chai sữa tắm đó thì hại người kiểu gì được. Ghê gớm, có ai trả đĩa bay cho chị Thắm về hành tinh của chị ta sống không chứ tôi thấy loài người sắp không dung nạp chị ta được nữa rồi.



.........



Sáng hôm nay Phong đưa tôi ra thị xã mua ít đồ, lúc đi về tôi vừa ăn táo vừa nói với anh.



- Anh cái vụ bà vú chú Đức có nói gì không?



Phong vừa chạy xe vừa được tôi đút táo cho ăn, anh nhai hết mớ táo trong miệng rồi nói tiếp.



- Chú nói chú biết rồi, chú sẽ cố gắng giải được loại trấn yểm ở ao sen để cứu cho người bị nhốt ở dưới. Nói chung tạm thời chúng ta cũng chỉ có thể đợi thôi, chuyện người sống thì có thể giải quyết chứ những chuyện tâm linh như vậy anh vô phương.



Tôi gật gù, càng nghe càng dựng tóc gáy. Tự dưng nhớ tới hôm bữa mụ vú cầm trái tim máu me kia lại muốn ói. Nghĩ lại thấy ghê, tôi vuốt vuốt ngực mấy cái. Khiếp quá, cơn sang chấn tâm lý này mạnh dữ dội.



- Em bị sao vậy, mặt lại xanh lên rồi?



Tôi tự dưng thấy mệt mệt, rầu rĩ nói:



- Nhắc tới vú Huệ là em nổi da gà làm mệt, em nói thiệt tình hôm đó đổi lại là anh thấy mụ ta làm bùa làm phép chắc anh cũng y như em quá. Em ám ảnh đến nỗi mỗi lẫn nhắc tới vú Huệ là muốn ói.



Phong vươn tay vuốt vuốt ngực cho tôi mấy cái, giọng anh dịu dàng.



- Cố gắng, đợi anh giải quyết xong chuyện ao sen anh hứa sẽ tống cổ vú Huệ ra khỏi nhà. Anh nhìn bà ta cũng chướng mắt lắm rồi.



Tôi gật gù, lại như nhớ đến gì đó, tôi hỏi:



- Nhưng mà vú Huệ vì sao phải gi.ết dì Lệ, rồi còn cái gì được ở cùng người mình thương....em nghe mà không hiểu gì, nghĩ hoài cũng không ra nguyên nhân.



Phong cũng lắc đầu:



- Anh cũng không biết, lúc dì Lệ còn sống ở nhà anh thì khi đó anh mới 7,8 tuổi. Mà theo anh nhớ thì dì Lệ cũng không có xung đột gì với vú Huệ, anh cũng không hiểu vì sao lại có chuyện này nữa.



- Anh sao anh không báo công an đặng cho người ta khai quật cái ao lên là rõ hết chuyện thôi mà.



Nghe tôi hỏi Phong cau mày, gương mặt anh trầm tĩnh lại. Khẽ lắc đầu, anh nói:



- Không được. Hiện tại anh không thể để công an vào cuộc điều tra được, anh cần biết vài chuyện trong quá khứ mà đây là bước đầu tiên sau hơn gần 10 năm anh mới điều tra ra được một chút. Anh không thế vì nóng vội mà làm mất đi dấu vết được.



Tôi nhìn anh, góc nghiêng gương mặt anh rất đẹp rất nam tính nhưng mà sao hôm nay lại đượm buồn nhiều quá vậy. Anh có cái gì giấu tôi, cái gì mà làm cho bản thân anh phải lo âu vất vả nhiều đến như vậy chứ???



Dặn lòng không được, tôi buộc miệng hỏi:



- Anh...má...anh biết bà ta không phải mẹ ruột anh từ khi nào?



Phong nhìn tôi, anh cau mày, ánh mắt anh xa xăm khó lường. Tôi không hiểu đây là ý gì... là không tin tưởng... là đang nghi ngờ hay là không muốn nói???



Tôi thoáng thở dài đang định kêu anh thôi không cần trả lời thì lại nghe anh nhàn nhạt giải thích.



- Có vài chuyện trước hay sau gì em cũng cần được biết. Thiệt ra anh không nói cho em biết không phải là vì không tin em mà là sợ em sẽ bị cuốn theo những toan tính của anh. 10 năm anh sống trong suy tính thật sự rất mệt mỏi, anh không muộn em muốn con của mình cũng phải đi theo anh. Có thể anh sẽ tìm ra được bà ấy cũng có thể sẽ mãi mãi không tìm thấy.... anh không muốn em cùng những mưu toan đó đi theo anh cả đời. Anh chỉ muốn em sống vui vẻ, sống thật tốt bên cạnh anh là đủ rồi.



Hốc mắt tôi rưng rưng, thì ra bấy lâu nay tôi nghĩ oan cho anh rồi.... Không phải là anh không tin tôi mà anh sợ anh sẽ cuốn tôi theo những vòng xoáy mưu mô. Anh tốt với tôi như vậy, lo nghĩ cho tôi nhiều đến như vậy mà tôi còn giận anh còn trách anh....tôi thiệt là đáng trách mà.



Thấy tôi như sắp khóc đến nơi, anh mới cho xe chạy chậm lại vừa xoa xoa má tôi vừa an ủi:



- Thôi đừng nghĩ lung tung mà, anh thương em rất thương em, anh không muốn nhìn thấy em khóc. Em mà còn như vậy nữa anh sẽ không nói cho em nghe nữa đâu.



Nghe Phong nói vậy tôi vội vàng lau lau đi nước mắt đang trực trào rơi. Ôm lấy tay anh, tôi nũng nịu:



- Không em không khóc nữa, anh nói cho em nghe đi.



Phong vỗ vỗ má tôi, anh cười hỏi:



- Đã chắc là muốn nghe chưa, có hứa là sẽ không hối hận không?



Tôi gật đầu lia lịa:



- Em hứa sẽ không bao giờ hối hận, không bao giờ.



Phong bật cười, anh vuốt ve má tôi, giọng anh trầm đục nhỏ tiếng:



- Người mà em gọi là má....bà ta không phải là mẹ ruột của anh. Mẹ ruột của anh đã ch.ết từ khi anh còn nhỏ xíu rồi. Nhưng mà khi nhỏ anh không hề biết, anh cứ nghĩ bà ta là mẹ anh, anh ra sức yêu thương lấy lòng bà ta rất nhiều. Bề ngoài bà ta tỏ vẻ rất yêu thương anh nhưng anh cảm nhận được bà ta chưa bao giờ xem anh giống như anh Ba hay là Út Đạt. Mãi đến hơn 10 năm trước anh mới biết được sự thật. Anh cũng biết được rằng mẹ anh ch.ết rất bí ẩn. Bí ẩn đến nỗi xác bà ấy cũng không còn được toàn vẹn như bao người khác....



Nói đến đây tôi thấy anh hít một hơi thật sâu, giọng khàn đục:



- Ngày nhỏ bà ta luôn miệng nói thương anh nhưng mỗi khi anh bệnh chỉ có một mình anh tự chịu đựng, có chăng là bà ta sẽ lên ngó ngó nói vài câu cho ba anh biết rồi thôi. Em biết không anh thèm khát cái ôm của mẹ, mỗi lần nhìn bà ta ôm anh Ba ôm cưng nựng Út Đạt anh lại ghen tị trong lòng. Cũng có lần canh bà ta đang ngủ anh nhào đến ôm bà ta liền bị bà ta tát cho mấy cái vô mặt....con nít mà... đâu hiểu gì. Anh cứ luôn nghĩ chắc do bản thân anh không tốt như anh Ba nên mẹ mới không thương anh...thì ra là do anh không phải là con trai của bà ta...buồn cười. Anh vậy mà đi nhận người đàn bà khác làm mẹ.



Tôi nghe anh nói từng câu từng chữ đều như đau thấu tận tâm can, người đàn ông luôn mạnh mẽ luôn yêu thương bảo bọc cho tôi cũng có thời thơ ấu thiếu thốn tình mẫu tử nhiều đến vậy. Trong anh có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu uất ức đây...



Tôi ôm lấy eo anh, kéo cả người ôm sát lấy anh, tôi không biết nên nói gì chỉ có thể vuốt vuốt lưng anh như thể hiện là tôi đang ở đây....có tôi ở đây..



Phong im lặng một chút, tôi thấy anh hít một hơi sau tự dưng bật cười, anh nói lớn:



- Anh có sao đâu, chỉ là kể về những chuyện không vui nên sầu chút thôi. Em không cần lo, chồng em rất tốt.




- Tôi nói thiệt với anh chị, tôi cho con gái tôi đi làm dâu là phụng dưỡng anh chị chứ đâu phải đi làm dâu để chị dâu xô té trật chân trật khớp đi không được đâu. Quân ác nhơn mà.



Tôi nhìn nhìn, thấy bà ta cũng nhìn tôi, gương mặt này với gương mặt Út Nhàn có khác gì nhau đâu. Dám chắc đây là mẹ Út Nhàn.



Má chồng thấy tôi xuống bà liếc ngang liếc dọc:



- Anh chị sui cho tôi xin lỗi, con dâu cũng có đứa này đứa khác chứ đâu có đứa nào cũng tốt tính được như con Nhàn đâu...



Phong nghe má chồng tôi móc mỉa, anh bực dọc quát lớn:



- Má muốn nói cái gì thì nói thẳng ra luôn đi, móc mỉa làm gì?



Nghe Phong quát, ba chồng tôi coi bộ không vui, anh hét lại với Phong:



- Phong mày ăn nói với má mày vậy đó hả?



Má chồng tôi khóc than:



- Trời ơi, con trai tôi nuôi từ nhỏ tới lớn giờ bị cho ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó chửi lại má nó nè trời ơi.



Phong cười nhạt còn tôi đang cười khinh trong lòng, công nhận má chồng tôi diễn cũng hay thiệt.



Út Đạt ngồi kế bên Út Nhàn bây giờ cũng lên tiếng:



- Thôi mẹ được rồi, giờ chị dâu cũng xuống rồi mấy mặt một lời đi cho rõ ràng. Út Nhàn cũng nói chị Tư lỡ tay trượt chân nên mới té trúng cô ấy. Còn chuyện má, chị Thắm với chị Tư thì không còn liên quan đến Út Nhàn rồi.



Tôi nhìn Đạt, cái này coi như là nói giúp tôi rồi.



Má chồng tôi tự dưng im thin thít, chị Thắm cũng im re không nói gì. Bên ngoài có tiếng ồn ào không biết vụ gì, một lát nữa bé Li chạy vào, nó hớt hải nói:



- Ông bà ơi, ba má mợ Tư qua kiếm.



Đừng nói là ba chồng tôi mà ngay cả tôi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Là sao, ba má tôi sao lại qua? Mà khoan..khoan....là ba má Hai Lài hay là ba má tôi?



Thấy tôi ngơ ngác Phong nói:



- Ba má qua, ra đón ba má đi em.



Tôi gật đầu, hồn phách như muốn bay lên trời, trời mẹ ơi, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa vậy, sao tôi không hiểu gì hết nữa vậy?



Phong kéo tôi ra ngoài, vừa đi tôi vừa run cầm cập. Vừa bước ra cửa đã thấy thân hình mập mạp của bà chủ vựa Phước Sang, tự dưng trong lòng tôi thở phào ra một cái. Thấy tôi ra, bà Tám Sang khóc lóc vang trời:



- Trời đất ơi, nghe tin con bị đánh mà má nóng ruột quá. Có sao không con, má đưa con đi kiểm tra thương tích kiện ch.ết mẹ mấy đứa nào đánh con đi. Quân khốn nạn mà.



Tôi cũng vờ khóc theo, nghe bà chủ Phước Sang chửi mà tôi thấy đã tai ghê gớm, quay sang nhìn má chồng tôi thấy mặt bà méo mó trông thấy thương ghê. Cho vừa, vừa lòng bà ta.



Bà chủ Phước Sang vừa chửi vừa khóc, ba chồng tôi lật đật mời "ba má" tôi vô trong nhà. Hôm nay quả là ngày của những sui gia chạm trán.



Bà chủ Phước Sang vừa ngồi xuống bà đã khóc nói với ba chồng tôi:



- Anh sui hôm nay giận lắm vợ chồng tôi mới qua đây đường đột, anh coi làm sao thì làm chứ để nhà anh đánh con gái tôi ra nông nỗi vậy là đâu có được đâu anh.



Ông Tám Sang cũng hậm hực:



- Hôm nay không có lời giải thích đàng hoàng nhà tôi đâm đơn kiện, con gái tôi cưng như trứng đâu phải để mấy người muốn đánh là đánh muốn chửi là chửi đâu.



Phong ngồi kế bên tôi, anh coi bộ vừa lòng. Càng nghĩ tôi càng thấy hình như "ba má" tôi qua lần này... là do anh sắp xếp???



Ghé tai anh, tôi hỏi:



- Là anh gọi ba má em qua?



Phong gật đầu:



- Ừ bà ta anh trị không được mạnh tay nhưng ba má em thì được.



Tôi gật gù xem ra đã hiểu chuyện nhưng mà... làm sao anh có số điện thoại của bên ba má Hai Lài.. rồi sao mà ông bà chủ Phước Sang đồng ý qua đây lấy lại công bằng cho tôi???



Dưới áp lực của "ba má" ruột tôi, ba chồng tôi bắt má chồng tôi với chị Thắm phải xin lỗi tôi. Còn tôi tôi cũng không kiệm lời gì mà không xin lỗi Út Nhàn một câu. Mắc cười nhất là lúc chị Thắm nói tôi cũng đánh chị ta nhưng hỏi tôi đánh ở đâu thì chị ta không nói được, nói làm sao được mà nói chứ. Còn nữa qua lần này tôi cũng trót lọt gáng cho chị Thắm cái tội thụt vô h.áng má chồng tôi khiến cho bà ta lườm nguýt Thắm lào suốt từ nãy đến giờ. Xem ra lần này tôi lợi nhiều hơn hại rồi.



Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, tôi tiễn ba má tôi ra về. Lúc đưa ông bà Phước Sang ra xe, bà Tám Sang kéo tôi lại nói nhỏ:



- Mày cũng dữ dằn chứ có hiền đâu, mà vậy được tao ưng sau này con gái tao về coi cũng khỏe.



Ơ...Tám Sang bà ta nói cái quái gì vậy?



Thấy tôi đơ đơ bà ta nói tiếp:



- Có chuyện gì gọi cho tao, bên đây mà đánh mày nữa mày nói tao, tao qua tao dọng cho mỗi đứa một cái. Mẹ bà gia đình gia giáo mà đánh người như dân chợ búa. Thôi mày vào trong đi, tao thấy con rể coi bộ cũng được đó...



Tôi chưa kịp hỏi han ừ hử gì thì ông bà Phước Sang đã leo lên xe đi mất, bỏ lại tôi đứng tần ngần nhìn theo.



Trong lòng tôi tự dưng thấy lo lo, tôi thiệt không hiểu ý bà Tám Sang nói là sao....chẳng lẽ....vai Hai Lài này của tôi sắp kết thúc rồi sao???