Vô Thường
Chương 617 : Truy đuổi
Ngày đăng: 21:44 21/04/20
Hai năm trước nàng tiến nhập vào cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm lúc đó hai mươi mốt tuổi. Nàng chính là Thiên Chi kiêu tử, hào quang này đủ để cho bất luận kẻ nào cũng cảm thấy tự ti. Nàng chưa bao giờ nhìn thẳng
vào bất kỳ kẻ nào, cho tới bây giờ chưa một tài tử nào lọt vào pháp nhãn nàng.
Thế nhưng hiện tại, nàng hoảng sợ phát hiện, vậy mà lại có một người còn xuất sắc hơn cả mình. Tuy rằng hắn ta chỉ là Thiên Giai
hạ phẩm, nhưng dường như còn lợi hại hơn so với mình một chút. Hơn nữa
nhìn hắn ta có phần nhỏ tuổi hơn mình.
Trang Tú Tú chỉ cảm thấy
mình như đang trên mây quan sát chúng sinh trong nháy mắt rơi xuống
trong bùn. Trong lòng chấn động và chua xót.
Trên đời có người
như vậy sao? Mình đã là Thiên Chi kiêu tử, không ai có thể xuất sắc hơn
mình, tên đệ tử Đường gia Thiên Giai hạ phẩm trước mắt này cũng không
thể! Hai đệ tử Trang gia vừa chết kia không đáng để Trang Tú Tú để tâm,
hiện giờ nàng chỉ để ý một điều, đó là muốn đánh một trận với đệ tử
Đường gia kia. Lấy sự thật để chứng minh mình lợi hại hơn so với hắn ta! Vĩnh viễn là mình là người xuất sắc nhất! Những người khác, tất cả chỉ
là rác rưởi mà thôi!
Nghĩ tới đây, thần sắc của Trang Tú Tú đang
đau khổ mờ mịt trong nháy mắt trở nên kiên định. Đôi mắt nhìn không chớp vào Đường Phong đang khốn khổ chống đỡ, ánh mắt đó, giống như muốn ăn
tươi nuốt sống hắn.
Chiến đấu đến bây giờ chưa được bao nhiêu
thời gian, nhưng Đường Phong cảm giác mình không chống đỡ nổi nữa. Tuy
rằng Cương tâm và duệ kim khí nhanh chóng dung hợp, làm cho chiêu thức
của hắn càng ngày càng có lực sát thương, nhưng trông cậy vào những cái
đó để đối phó một cao thủ Linh Giai là hoàn toàn không chút thực tế.
Mà Âu Dương Vũ rõ ràng cũng không kiên nhẫn được nữa, y có thể rõ ràng cảm nhận được Đường Phong dần dần trở nên mạnh hơn. Sự biến đổi rõ ràng
nhất là kim quang trên người đối phương càng lúc càng mạnh, càng lúc
càng sáng.
- Đường công tử, không phải công tử mượn Âu Dương để luyện chiêu đấy chứ?
Âu Dương Vũ nhướn mày, hỏi.
Đường Phong cười lớn:
- Tuệ nhãn của Âu Dương tiên sinh thật sáng!
Sự thực là như vậy, bị người ta nhìn thấy, cũng không có gì phải che giấu.
Âu Dương Vũ cười khổ lắc đầu:
- Âu Dương khôn khéo cả đời, nhất thời hồ đồ, Đường công tử thật can đảm!
Nói xong, sắc mặt liền lạnh xuống:
- Nhưng, Âu Dương đối với Tinh Hồn của Nha đầu là tình thế bắt buộc, Đường công tử, hãy coi chừng!
Vừa dứt lời, Đường Phong chỉ cảm thấy cả người như có hàng nghìn đao kiếm
tăng lên người, ngay cả không khí lưu chuyển cũng trở nên sắc bén, cắt
vào da thịt gây đau đớn!
cực lớn, một Thiên Giai hạ phẩm căn bản không có khả năng chống đỡ một
thời gian dài như vậy, cương khí trong đan điền sẽ ngày một khô kiệt,
tốc độ chạy đương nhiên sẽ dần chậm đi. Thế nhưng Đương Phong căn bản
không có dấu hiệu này.
Âu Dương Vũ đương nhiên không biết, Đường
Phong sớm đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất. Mặc dù là đang chạy
trốn trên đường, Vô Thường Quyết tự chủ lưu chuyển không ngừng hấp thụ
linh khí quanh người chuyển hóa thành cương khí cho bản thân. Hơn nữa
Đương Phong dùng một viên Cửu Hoàn Đan, trong nửa canh giỜ có thể tự
khôi phục bốn năm thành cương khí, nên cương khí trong kinh mạch vẫn
chưa từng hao tổn, đâu có hiện tượng khô kiệt?
Có thể mạnh dạn mà nói, dù cương khí của Âu Dương Vũ khô kiệt thì Đường Phong cũng sẽ không.
Một cao thủ Linh Giai đuổi theo một Thiên Giai hạ phẩm một ngày đêm mà
không đuổi được, điều này thật nhục nhã. Âu Dương Vũ nảy sinh sự quyết
tâm lớn, bất kể phát lực cương khí tiêu hao bao nhiêu trong thời gian
ngắn cùng phải thu hẹp lại khoảng cách với Đường Phong.
Lúc này
bất chấp cái gì mà lớn ức hiếp bé, thắng mà không võ, Tàng Phong Kiếm
rốt cuộc đã rời vỏ, khí thế uy áp Linh Giai thình lình giáng xuống, ép
tới mức Đường Phong đang chạy phía trước phải ngừng lại, Âu Dương Vũ
thừa cơ đuổi theo, trường kiếm trên tay vạch một màn kiếm từ phía sau
bao trùm lấy Đường Phong.
Cảm giác được sát khí lành lạnh ở phía
sau cùng lúc tấn công tới, Đường Phong cũng không dám đưa lưng về phía
Âu Dương Vũ, một kích toàn lực của cao thủ Linh Giai căn bản không thể
nào tránh được, chỉ có thể kiên cường đỡ lấy.
Bỗng nhiên xoay
người lại, sắc mặt Đường Phong trở nên nghiêm trọng, trường kiếm Độc Ảnh dựng thẳng lên trước mặt, mắt trái trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng
xanh thẳm như biển sâu huyền băng, nhiệt độ trong vòng hơn mười trượng
lập tức hạ thấp xuống.
Âu Dương Vũ đang ra sát chiêu bắt gặp hai tròng mắt của Đường Phong, động tác bất chợt ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì hắn phát hiện đôi mắt kia của Đường Phong, chỉ có mắt phải là bình
thường, còn mắt trái lại xanh thẳm tĩnh lặng, mà giữa con ngươi sự xanh
thẳm tĩnh lặng này có màu tím hẹp dài, tỏa ra ánh sáng làm kẻ khác khiếp hãi, làm cho trong lòng sản sinh ra một loại hàn ý.
- Ngạo Tuyết! Mai Ngạo Vu Tuyết khu tà ma!
Ngón tay của Đường Phong lướt lên thân kiếm Độc Ảnh, Tứ Quý kiếm pháp - Đông Kiếm xuất ra, bao vây quanh người, gió lạnh gào thét, hàn băng kình khí hóa thành năng lượng lưu chuyển mà mắt thường không thể nhìn thấy, bao
vây quanh người Đường Phong, đồng thời thân hình nhanh chóng lay động,
lắc lư.
Một chiêu này mạnh mẽ hung hãn không gì sánh được, lợi
dụng kình khí hàn băng huy động kiếm chiêu, phòng ngự quanh mình kín
không một kẽ hở, là một chiêu trong Đông Kiếm của Tứ Quý Kiếm Pháp.